Bởi có chuyện chỉ buông dây cung không trước đây nên ánh mắt mọi người đều tập trung vào cái dây cung hắn đang kéo trên tay kia, tuy khoảng cách rất xa nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng mũi tên đâu.
Dây cung buông ra cất tiếng vang, sức càng mạnh hơn so với lần bật dây không trước nhiều, lại bắn vào không trung, dù không phải là dây cung không nhưng cũng chẳng có mục tiêu gì.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đồng thời rời khỏi khu vực ngọn lửa chiếu sáng. Long Ưng cũng giơ Chiết Điệt cung lên quá đầu, chui vào khu vực nửa sáng nửa tối.
Hai phe địch ta đều ngẩn ra nhìn Long Ưng, không biết hắn kéo dây không là có nghĩa gì. Ngay cả Mỹ Tu Na Phù ở bên cạnh cũng không biết ý định của hắn. Chỉ có Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình mới hiểu tâm ý hắn, biết hắn đang làm gì.
Sam Lịch đang muốn bỡn cợt thì bỗng nhiên cảm thấy khác thường.
Rầm một tiếng, không biết trên bầu trời có vật gì rơi xuống, đập mạnh vào mặt, khiến gã không kịp phát ra tiếng kêu thảm trước khi chết thì đã ngã xuống.
Biến hóa quá bất ngờ, mấy người đối phương đều ngây ra như phỗng, khó tin trừng mắt nhìn Sam Lịch ngã ngựa. Dù không biết Long Ưng sử dụng thủ đoạn gì nhưng khoảng cách một ngàn năm trăm bước, lại còn đang được bảo vệ, làm sao lại có thể như thế được?
Đạt Nhân Phòng không nhìn Sam Lịch ngã lăn dưới ngựa, quát to:
- Tất cả mọi người không được nhúc nhích!
Tiếng hít thở nặng nề vang lên.
Sam Lịch vừa chết, quyền chỉ huy liền rơi vào tay Đạt Nhân Phòng.
Huống chi phần lớn người ở đây đều là bộ hạ cũ của hắn, tất nhiên như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Long Ưng thầm kêu may mắn.
Đây là lần đầu nên hắn không có lòng tin sẽ bắn trúng mục tiêu, bởi độ khó quá cao.
Khi hắn sắp kéo dây cung, "Kiền" từ bên trong tay áo phóng ra, rơi vào giây cung. Lúc này hắn dẹp hết tất cả băn khoăn, hoàn toàn dùng tâm nhãn nhắm bắn, tập trung vận kình, bắn "kiền" lên không trung, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Cung ở ngoài sáng, "kiền" ở trong tối, sáng tạo ra một kỳ tích khác trên chiến trường.
Sau đó Long Ưng lại vẫy tay với Điền Mộc Kim Phương. Người này biết chuyện liền thúc ngựa tiến tới cạnh Long Ưng và Mỹ Tu Na Phù.
Trận địa kẻ địch lại rối loạn, hiển nhiên chúng nhận ra nhân vật vương tộc như y chính là thân đệ của Hoành Không Mục Dã.
Điền Mộc Kim Phương quát to:
- Nói cho Điền Mộc Kim Phương ta biết, các ngươi là chiến sĩ dũng cảm của Đại thổ phiên sao?
Đại bộ phận địch quân đều trầm mặc. Có người muốn nói lại thôi, chỉ có lẻ tẻ vài người hưởng ứng. Đối phương do Đạt Nhân Phòng cầm đầu, cũng không tiện phản ứng trước mặt.
Điền Mộc Kim Phương tiếp tục quát to:
- Nói cho ta biết! Các ngươi ủng hộ Xích Đức Tổ Tán, giống như ta và huynh trưởng của ta, thề sống chết vì người sao?
Lần này người ủng hộ nhiều hơn mấy lần, cao giọng xác nhận.
Long Ưng tập trung chú ý vào Đạt Nhân Phòng, thấy cho dù y không hé miệng nhưng hai mắt lại phát sáng, hiển nhiên là có nghi kỵ vì Hoành Không Mục Dã tuổi nhỏ kế vị nhưng cũng không dám ra mặt đắc tội với Hoành Không Mục Dã.
Điền Mộc Kim Phương thấy đối phương đã phản ứng nhiệt liệt hơn thì lại càng dõng dạc, vung tay cao giọng nói:
- Nói cho ta biết, là ai cấu kết với người Đột Quyết, khiến Đại thổ phiên ta chia năm xẻ bảy, rơi vào nội chiến?
- Cheng!
Đạt Nhân Phòng rút bội kiếm ra, hét lớn:
- Khâm Một Thần Nhật!
Mấy ngàn chiến sĩ đứng cạnh thấy chủ soái hưởng ứng, cảm xúc tăng vọt, la lên theo hắn:
- Khâm Một Thần Nhật!
Chiến sĩ xa xa không rõ ai dẫn đầu đáp nhưng thấy chiến hữu ầm ầm hô lên như vậy thì cũng la lên tên Khâm Một Thần Nhật. Cảm xúc ghét chiến tranh tràn ngập toàn quân.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều thầm khen Điền Mộc Kim Phương. Cái cách mà y kích động địch nhân thay đối cái nhìn về phía Hoành Không Mục Dã vô cùng cao minh. Trước tiên y hỏi đối phương hai vấn đề mà bọn họ nhất định đồng ý, khiến song phương có vẻ như cùng lập trường, an tâm. Sau đó y lại nói một sự thật mà không ai có thể chất vấn, khiến cho mọi người đều hưởng ứng tạo ra tình thế được quyết định.
Điền Mộc Kim Phương dùng hết khả năng của hắn, hô lớn:
- Chỉ có Khuất Lực Từ Thượng Triển mới có khả năng tru sát gian nịnh, lấy lại sự hòa bình đoàn kết của Đại thổ phiên.
Tất cả chiến sĩ đối phương đều giơ cao binh khí, hô to danh tiếng của Khuất Lực Từ Thượng Triển.
Long Ưng rút Thiên Oanh ra, truyền ma kình khiến tiếng nói vang khắp toàn trường:
- Xích Đức Tổ Tán!
Tiếng đáp lại càng kịch liệt.
Điền Mộc Kim Phương biết thời cơ đã tới, cất cao tiếng nói:
- Chúng ta lập tức cử hành minh ước, thề lấy đầu gian tặc Khâm Một Thần Nhật, tuyên thệ thuần phục Xích Đức Tổ Tán.
Trong nhất thời, đại thảo nguyên vang dội tiếng hoan hô của chiến sĩ.
Mặt trời đã ló dạng phía đông. Một trận mưa thu bay bay, giống như trời xanh cũng hưởng ứng bọn họ vậy.
Chính quyền của dân tộc Thổ Phiên phát triển trên cơ sở liên minh bộ lạc cho nên những nhân vật quyền thế trong, ngoài triều đều thuộc các bộ lạc lớn, có thể ảnh hưởng tới một phương. Bộ lạc mạnh nhất đã thành vương tộc, những bộ lạc khác chủ yếu thành hoạn tộc. Giữa hai tộc này tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, gắn bó bởi quan hệ chính phụ, kéo dài trong lịch sử, phát triển như một ước định. Cái gọi là một năm một tiểu minh, ba năm một đại minh cũng giống như ước thúc thần thánh của bang hội Trung Thổ, uống máu ăn thề vậy.
Cho nên Điền Mộc Kim Phương thấy đang có cơ hội, lập tức yêu cầu toàn thể tướng sĩ đối phương cử hành minh ước với Hoành Không Mục Dã do hắn làm đại biểu. Nếu thế thì cũng không sợ đối phương có lòng khác nữa.
Minh ước có hình thức cố định là dùng ngựa, trâu làm vật tế, kính cáo thiên địa, sơn hà, nhật nguyệt tinh thần, cùng đọc nội dung minh ước, sau đó đọc sát sinh chú:
- Có thiên địa thần thánh biết, nếu trái minh ước thì thân thể sẽ tan nát giống như vật tế này.
Nghi thức minh ước trên thảo nguyên tới trưa là chấm dứt. Điền Mộc Kim Phương và Lâm Tráng triệu tập chư tướng quy hàng, cử hành hội nghị. Bởi không cần tiếp tục đề phòng nên các chiến sĩ cùng ăn uống nghỉ ngơi, biến chiến tranh thành ngọc lụa, không khí hòa bình.
Mấy người Long Ưng không tiện tham dự hội nghị, quất ngựa đi lên thượng nguồn sông, quan sát cảnh tượng tráng lệ của sông lớn bắt nguồn từ rặng núi tuyết.
Sau khi đánh chết Sam Lịch, thân đệ của Thanh Lệ, Kiền đã về trong tay áo Long Ưng.
Long Ưng ngồi xuống một tảng đá lớn, duỗi người một cái.
Phong Quá Đình kinh ngạc nói:
- Không phải Mỹ Tu Na Phù gần đây luôn không rời ngươi sao, vì sao giờ lại không theo ngươi tới?
Long Ưng nói:
- Nàng mệt mỏi quá, nói muốn trốn trong trướng ngủ một giấc.
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Ta cũng muốn thấy nàng mệt mỏi, bởi chưa bao giờ từng thấy.
Phong Quá Đình ngồi xuống một tảng đá lớn bên phải hắn, nói:
- Hiện tại đại cục đã định, Khâm Một Thần Nhật chỉ còn đợi ngày làm thịt. Ba Oa cũng là vật trong túi của Hoành Không Mục Dã rồi. Có thể tưởng tượng được tất cả chiến bảo phía đông do Ba Oa sở hữu đã theo Phong Cảnh Tòng. Cục diện rối rắm như vậy, huynh đệ ngươi có đủ năng lực để xử lý. Tuyết Dật ca ca có nên thừa dịp tuyết rơi nhiều mà tiến bước, đi theo sơn đạo phía tây, nhanh chóng chạy tới Quy Tư không?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta cũng có ý vậy đấy.
Long Ưng nói:
- Quyết định như vậy đi. Điền Mộc Kim Phương đã thả bồ câu đưa tin, thông báo cho Hoành Không Mục Dã chuyện bên này rồi. Đợi hắn trở về, nhắn nhủ vài câu rồi chúng ta lập tức lên đường.
Nói xong hắn lại lập tức vùi mặt vào hai bàn tay.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Thế còn Mỹ Tu Na Phù đau đầu kia thì sao?
Đầu Long Ưng lớn bằng cái đấu, rên rỉ nói:
- Đường xá nguy hiểm, hiện Mặc Xuyết lại càng muốn giết ta. Nàng không nên đi theo chúng ta. Nhưng làm sao mới thuyết phục được nàng đây?
Phong Quá Đình nói:
- Ngàn vạn lần đừng để nàng gặp nguy hiểm. Ngươi cố gắng thuyết phục nàng đi.
Long Ưng thở dài:
- Ta sẽ thử! Cuối cùng chắc phải nhờ tới Hoành Không Mục Dã mới được.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ cũng đau đầu hộ hắn. Mỹ Tu Na Phù quấn quýt si mê Long Ưng là chuyện rõ như ban ngày rồi.
Nói chuyện phiếm vài câu, sau đó bọn họ trở lại nơi đóng quân.
Long Ưng chui vào trong trướng, nằm bên cạnh Mỹ Tu Na Phù đang ngủ rất ngon, trừng mắt nhìn đỉnh trướng. Bên ngoài truyền tới tiếng cười vui của lửa trại bên bờ sông. Vốn là kẻ địch sinh tử giờ lại hóa thành bằng hữu tương thân tương ái, thật là chuyện quá đỗi vui mừng.
Càng tiếp xúc với ngoại tộc hắn càng hiểu rõ tại sao quân Trung Thổ không phải là địch thủ của bọn họ. Ngoại trừ thói quen sống bất đồng ra thì các tộc tái ngoại lớn lên trên lưng ngựa, từ nhỏ tới lớn đã tập cưỡi ngựa bắn cung, rất trọng danh dự, rất thích chiến đấu với bên ngoài, có đặc điểm của chiến sĩ bộ lạc rất sâu.
Không giống như nội quy quân đội của Trung Thổ, dân tộc tái ngoại lấy liên hệ máu mủ làm cơ sở, chiến sĩ dùng địa vực và tổ tiên bộ lạc kết nối, chẳng những có quan hệ mật thiết mà còn có cơ hội phụ tử, huynh đệ cùng đội quân. Dưới tình huống như thế thì lúc tác chiến phối hợp chặt chẽ, có chết không lùi. Cho nên trước mỗi trận chiến tiền đội tận vong, hậu đội tiến tới.
Quách Nguyên Chấn học trộm kết cấu trong quân đội ngoại tộc mới đề xuất lính tráng phải làm quen, thân thuộc với nhau.
Mỹ Tu Na Phù a một tiếng, chuyển động thân thể mềm mại.
Giống như quá khứ, Long Ưng đưa tay vào trong lông cừu, bất ngờ nói:
- Sao lại mặc quần áo?
Thân thể trần trụi nằm đợi phu quân sủng ái chính là trách nhiệm làm thê tử mà Mỹ Tu Na Phù biết, dùng hành động để tỏ rõ mình hoàn toàn thuộc về phu quân.
Long Ưng nhìn nàng không hiểu.
Hắn nhìn gò má Mỹ Tu Na Phù trong đêm tối rõ như ban ngày thấy nàng thẹn thùng đỏ ửng hai má. Tuy nhiên nó không giống rặng mây đỏ động tình trước kia mà còn có thần thái vừa xấu hổ vừa vui mừng, cực kỳ mê người.
Nàng nói khẽ:
- Sợ lạnh mà!
Long Ưng nhớ cảnh đẹp tới lúc nàng ở Khương Đường Khu không để ý tới nóng lạnh, thấy hồ nước liền cởi phăng không còn mảnh vải che thân, nhảy ào xuống nước, thì cảm thấy khó hiểu:
- Sao bỗng nhiên lại sợ lạnh chứ?
Mỹ Tu Na Phù cẩn thận từng li từng tí, nép vào ngực hắn, nũng nịu nói:
- Đều bởi chàng cả.
Long Ưng đưa tay nâng cằm nàng, hôn lên mặt nàng một cái, kỳ quái hỏi:
- Sao lại liên quan tới ta chứ?
Mỹ Tu Na Phù như nói tới chỗ mắc cỡ:
- Tóm lại là liên quan tới chàng.
Long Ưng lơ đễnh, thở dài một hơi.
Mỹ Tu Na Phù lo lắng nói:
- Ưng lang có tâm sự gì sao?
Long Ưng gian nan mở miệng nói:
- Sau khi từ biệt vương tử thì ta muốn lập tức rời khỏi cao nguyên.
Mỹ Tu Na Phù hớn hở nói:
- Rời đi là đúng rồi! Chàng đã lấy hết những thứ vương tử mất trở về, giờ lại còn tốt hơn nhiều trước kia nữa.
Long Ưng cố gắng cứng rắn nói:
- Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ở lại cao nguyên cho ta nhé. Đợi tới khi mọi việc thỏa đáng ta sẽ trở lại đón nàng về Trung Nguyên. Việc này Mỹ Tu Na Phù ngoan ngoãn nghe lời phu quân nhé.
Ngoài dự tính của hắn, Mỹ Tu Na Phù chẳng hề có biểu hiện không vui mà còn hôn hắn một cái, cắn lỗ tai hắn, nói:
- Mỹ Tu Na Phù thích nam nhân của mình gọi mình là bảo bối. Hài tử người ta sinh cho chàng sẽ gọi là tiểu bảo bảo.
Long Ưng chấn động, khó tin nói:
- Không phải nàng đùa ta đấy chứ?