Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 177: Q.4 - Chương 177: Tình thế Tây Vực




Mỹ Tu Na Phù lúng túng cúi mặt, khẽ gật đầu.

Long Ưng ôm cả người nàng đặt lên đùi mình, thét lên ầm ĩ:

- Là thật à!

Mỹ Tu Na Phù dịu dàng nói:

- Thật mà. Lúc tới Trát Lăng Hồ thì Mỹ Tu Na Phù đã phát hiện ra thân thể khách thường, cũng không dám nói cho chàng biết, sợ ảnh hưởng tới chàng.

Long Ưng vui tới suýt rơi nước mắt, ôm chặt lấy nàng, dùng hết lực lượng tâm linh nói:

- Ta muốn nàng ở lại cao nguyên này, nuôi dưỡng tiểu bảo bảo của chúng ta cho tốt. Khi thời cơ đến ta sẽ đón đại bảo bối và tiểu bảo bối về. Ôi! Nói thế nào nhỉ? Quan hệ của ta và Nữ Đế cũng không hòa hợp như những gì thể hiện bên ngoài đâu.

Mỹ Tu Na Phù nói:

- Ta biết mà! Vì tiểu bảo bảo của chúng ta, Mỹ Tu Na Phù có thể hy sinh bất cứ thứ gì. Đây là phương pháp duy nhất để báo đáp ân sủng của Ưng gia.

Nàng lại nhẹ nhàng nói:

- Lúc sinh hài tử, chàng có thể ở bên cạnh ta không?

Long Ưng không chút nghĩ ngợi nói:

- Đương nhiên ta sẽ ở bên cạnh nàng, nhìn tiểu bảo bảo ra đời.

Mỹ Tu Na Phù hôn hắn nồng nhiệt, thở gấp nói:

- Còn nữa! Mỗi buổi tối trước khi chàng rời đi, phu quân phải ân ái với người ta nhé.

Long Ưng cười nói:

- Chuyện này còn phải nói sao?

Một đôi tay liền bắt đầu hoạt động, nhẹ nhàng nới dây lưng áo nàng.

Nghe tiếng rên rỉ đầy nhục dục của nàng, Long Ưng thầm nghĩ, mình khó vượt qua được cửa ải ma cực và ma biến kia, ma chủng đã dần dần hóa thành đạo tâm. May mắn là mình còn háo sắc như vậy chứ nếu biến thành cao tăng đạo đức, tâm như giếng cạn thì đúng là vô cùng gay go.

Hiện tại hắn chỉ sợ Mỹ Tu Na Phù cảm lạnh liền ôm lấy thân thể mềm mại và dù đày nắng thế nào vẫn trắng như tuyết của nàng chui vào trong tấm lông cừu.

Bầu không khí hoan ái phủ đầy trướng.

Cờ hiệu của Khâm Một Thần Nhật đã đổi thành cờ hiệu đại quân của Hoành Không Mục Dã, cộng thêm vương kỳ của ấu chủ Xích Đức Tổ Tán. Binh đoàn gần ba vạn người, đội lừa ngựa khổng lồ tạo ra thanh thế mênh mông cuồn cuộn đi tới Ba Oa. Chiến bảo phụ cận vừa thấy đã quy hành. Chiến sĩ ở lại Ba Oa hiểu rõ đầu lĩnh Đạt Nhân Phòng đã đi theo Hoành Không Mục Dã nên chẳng những mở rộng cửa chiến bảo mà còn tự mình ra nghênh tiếp, mời đại quân tiến vào chiến bảo.

Lần này Khâm Một Thần Nhật điều quân đông chinh, chẳng những chiếm cứ khắp nơi mà còn thu lương thực, súc vật của chiến bảo và nhân dân, khiến tiếng ca thán sôi trào. Dưới đề nghị của Long Ưng, Điền Mộc Kim Phương nghe theo lời phải, trả lại phần lớn súc vật và lương thực. Đây là chuyện chưa từng phát sinh trong chiến tranh.

Nhất thời thanh danh tốt đẹp của Hoành Không Mục Dã lập tức truyền khắp nơi, khiến thanh thế của đại quân được đẩy lên tới đỉnh phong.

Hoành Không Mục Dã còn chưa đến, hịch văn thảo phạt Khâm Một Thần Nhật đã truyền khắp nơi, tiến thẳng tới thủ đô là thành Ta La rồi.

Hịch văn chỉ đả kích Khâm Một Thần Nhật, không nhắc tới Chi Thanh Lệ, Ba Nông Nang Trát, Khai Quế Đa Nang chút nào. Toàn bộ hịch văn chỉ vạch nhiều tội trạng của Khâm Một Thần Nhật. Bởi đều là nói thật nên từng chữ có khí phách, vô cùng dõng dạc. Bên trong hịch văn khen ngợi Xích Đức Tổ Tán và tổ mẫu Xích Mã Loại của hắn theo lễ quân thần rất nhanh, cũng tự lập minh ước, biểu hiện lòng trung trinh như một của Hoành Không Mục Dã với ấu chủ.

Dưới sự ủng hộ của thực lực mạnh mẽ, hợp với thủ đoạn chính trị, chưa đánh tới Thành Ta La, Hoành Không Mục Dã đã đạt được quyết định mang tính thắng lợi.

Được trọng thần đại tướng Hoành Không Mục Dã ủng hộ, Xích Mã Loại lại chủ trì triều đình lần nữa, giam lỏng Chi Thanh Lệ lại trước tiên, lại tước binh quyền của Khâm Một Thần Nhật, cách chức hắn, sử dụng Mãng Bố Chi Lạp Tùng chuẩn bị tốt cho việc đàm phán hòa hảo với Hoành Không Mục Dã.

Nhưng người sáng suốt đều có thể thấy, Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang không có người ủng hộ phía sau màn mà vẫn cầm quyền lớn thì mọi việc chẳng qua cũng chỉ là bình mới rượu cũ.

Mãng Bố Chi Lạp Tùng thực ra cũng là người trong đảng phái bọn họ.

Xích Mã Loại đã mất đi thực quyền, cao nguyên đã bị Hoành Không Mục Dã nắm giữ, không còn do người khác nói chuyện nữa.

Hoành Không Mục Dã ăn mặc nhẹ nhàng, được sự hộ tống của một nghìn thân vệ, khi Long Ưng về tới Ba Oa, được dân chúng trên đường hoan nghênh nhiệt liệt, lộ rõ xu thế như mặt trời ban trưa của hắn.

Hoành Không Mục Dã thể hiện tư thế của sứ giả hòa bình, cam đoan với tất cả chiến bảo quy hàng là sẽ không còn phát sinh chiến sự trên Đại thổ phiên, quốc gia chia rẽ biến thành đoàn kết.

Biết ba người Long Ưng sắp sửa rời cao nguyên, Hoành Không Mục Dã đương nhiên không nỡ nhưng cũng không thể làm gì hơn là bất đắc dĩ đồng ý. Mà khi biết Mỹ Tu Na Phù đang mang thai, hắn còn vui mừng hơn cả nữ nhân của mình mang bầu.

Y cử hành tiệc mừng thắng lợi lớn tại Ba Oa vào đêm đó, từ trên xuống dưới vui vẻ tung tăng như chim sẻ. Bởi hòa bình đã nằm trong lòng bàn tay, các chiến sĩ cũng có thể về nhà đoàn tụ cùng thê tử.

Rượu đã ngà ngà, Hoành Không Mục Dã mời Long Ưng lên tới lầu gác cao nhất của chiến bảo, thưởng thức cảnh đẹp dòng Lỗ Tàng Bố. Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Mỹ Tu Na Phù không đi cùng bởi biết ngày mai khởi hành, Hoành Không Mục Dã chắc có mật thoại muốn nói với Long Ưng.

Gió thổi ào ào. Nhìn về phía tây không xa là thủ đô vĩ đại của cao nguyên, Thành Ta La. Phía bắc là những rặng núi tuyết trải dài liên miên, phía nam là dòng Lỗ Tàng Bố nước chảy cuồn cuộn, đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, trải rộng trên thảo nguyên. Không trung tỏa sáng mê người, khiến lòng người mở rộng vô hạn.

Hoành Không Mục Dã nhìn Long Ưng, nói:

- Huynh đệ! Ta rất cảm kích ngươi!

Long Ưng cười nói:

- Đã gọi ta là huynh đệ mà còn nói lời khách sáo sao?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Không nói thì không thoải mái. Hà... Mỹ Tu Na Phù tinh mắt hệt ta, vừa thấy ngươi liền muốn gắn bó cả đời. Ta thì kết làm huynh đệ với ngươi. Thực là hoài niệm lúc ở cùng các ngươi tại Thần Đô Đại Giang.

Long Ưng hỏi:

- Tiểu tử Quân Thượng Khôi Tín đã lăn xuống cao nguyên chưa?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Sau khi đến Ba Oa vẫn bận trấn an binh tướng, gặp gỡ tướng lãnh nơi đóng quân, không có thời gian nói rõ tình huống cho huynh đệ. Sau khi Lâm Bố Nhã quy hàng ta, Quân Thượng Khôi Tín nghe tin liền lập tức lui bước, bắt đầu tuân theo mà rời khỏi cao nguyên. Lần này người Đột Quyết phải thất vọng tại cao nguyên rồi. Bọn họ gặp phải sự ngăn trở nghiêm trọng, Quân Thượng Khôi Tín cũng khó tránh khỏi chịu tội, coi như chúng ta thu được một mãnh tướng người Đột Quyết. Ài, chỉ là người Đột Quyết muốn chia rẽ dân tộc Thổ Phiên ta như thế cũng đã đủ cớ để ta dùng binh với Mặc Xuyết rồi.

Hắn lại nói:

- Mặc Xuyết sẽ không bỏ qua ngươi. Sau khi huynh đệ rời khỏi cao nguyên phải chú ý ứng phó. Ôi, lời này ta nói là thừa rồi. Thiên hạ có ai làm khó được huynh đệ của ta chứ?

Long Ưng cười khổ nói:

- Đừng khen ngợi ta. Suýt nữa là ta đã mất mạng, không còn nói chuyện được với ngươi đâu. Muốn không cẩn thận cũng không được. Nhắc tới hai chữ sa mạc là ta liền sợ tới nhũn cả chân rồi.

Hoành Không Mục Dã thở dài:

- Ưng gia đúng là biết nói đùa.

Long Ưng quan tâm nói:

- Cẩn thận kẻ thù không đấu lại ngươi ngoài sáng lại dùng âm mưu quỷ kế. Dưới tình thế hiện tại, nếu ngươi xua quân vào Thành Ta La thì sẽ không có lợi với danh tiếng của ngươi.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Bây giờ còn cần chơi đùa với hai người Chẩm Dung đại nhân và Khai Quế sao? Cái gọi là giam lỏng Chi Thanh Lệ cũng chỉ là che dấu tai mắt mọi người mà thôi. Trước kia chuyện trong Thành Ta La đã không thể gạt được ta, hiện tại ta càng nắm rõ như lòng bàn tay. Trước kia ta đã nhận được mật thư của Xích Mã Loại, y nói rõ đứng về phía ta, còn nói sẽ phối hợp với ta, tru diệt kẻ phản bội.

Long Ưng nói:

- Không phải là một âm mưu khác đó chứ?

Hoành Không Mục Dã nói:

- Thế thì phải xem hành động của Xích Mã Loại. Sau mười hai ngày nữa là lễ Viên Nguyệt của cao nguyên. Ta đã thỉnh cầu Xích Mã Loại suất lĩnh quần thần, đặc biệt là hai tên kia lên đỉnh núi phụ cận cử hành nghi thức tế Nhật, Nguyệt, Tinh, Thần. Đó là chỗ thánh miếu của bổn giáo chúng ta. Ta sẽ mai phục cao thủ ở đó, chém giết hai kẻ kia. Nếu có gì khác thường ta sẽ xua quân vào thành. Hừ! Khi đó ta còn cần khách sáo sao?

Long Ưng nói:

- Nghe ngươi nói thế thì ta cũng yên tâm!

Hoành Không Mục Dã nói:

- Chúng ta nên đối phó với người Đột Quyết thế nào?

Long Ưng đáp:

- Thoải mái nhất đương nhiên là kề vai chiến đấu, đánh cho chúng hoa rơi nước chảy. Nhưng lần này chúng ta phải suy xét cho kỹ mới được. Thứ hai là dân tộc Thổ Phiên các ngươi vừa gặp đại biến, tràn ngập cảm xúc căm ghét chiến tranh, thực sự không nên viễn chinh. Nếu người ta lại coi ngươi là một Khâm Một Thần Nhật khác thì hỏng. Chuyện ngươi nên làm là khiến dân chúng hưởng thụ thành quả hòa bình, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Hoành Không Mục Dã trầm ngâm không nói, lông mày nhíu chặt.

Long Ưng nắm vai hắn, nói:

- Các ngươi không cần động can qua cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn. Chỉ cần trấn áp Nam Chiếu phía đông nam, mặt bắc áp chế Đột Kỵ Thi là có thể khiến Tây Vực sống dễ chịu, khiến chúng ta không phải lo tới phía tây.

Hoành Không Mục Dã gật đầu đồng ý, nói:

- Nói tới Đột Kỵ Thi, huynh đệ muốn nói mấy câu với ngươi.

Long Ưng đáp:

- Ta đang định hỏi ngươi tình huống liên quan tới Đột Kỵ Thi đây.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Đột Kỵ Thi với các nước Tây Vực cũng giống như Thổ Dục Hồn với Trung Thổ các ngươi. Một ngày Thổ Dục Hồn còn thì chúng ta khó dụng binh được với quý quốc. Khi Khâm Lăng nhổ tận gốc Thổ Dục Hồn, Khâm Lăng chẳng những có thể thu lấy Tỉnh Trung Nguyệt mà còn có rất nhiều quân tướng, tiến thẳng tới Thanh Hải Hồ. Chỉ vì hắn quá cao ngạo, muốn tranh đoạt bốn trấn An Tây với ngươi, một khi bị áp chế tại Thanh Hải Hồ thì sẽ xuất hiện tình huống khó khăn từ trước lẫn sau. Muốn giữ được ưu thế, tốt nhất là đừng khiến tiên vương bất mãn, nếu không chuyện sẽ khác.

Long Ưng hít sâu một hơi, nói:

- Đa tạ lão ca nhắc nhở. Ta chưa nghĩ được chu đáo như vậy.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Bằng vào thực lực quân sự khổng lồ của Mặc Xuyết, binh tinh lương đủ, muốn đoạt lấy các nước Tây Vực quả dễ như lấy đồ trong túi nhưng tới nay vẫn chưa thành công là bởi bị Đột Kỵ Thi chặn đường. Đột Kỵ Thi ở Đột Quyết có quan hệ đồng tộc với Khiết Đan, thôn tính và sát nhập Thổ Dục Hồn còn dễ hơn chúng ta. Nếu chuyện này xảy ra thì thực lực của Mặc Xuyết sẽ tăng vọt, không còn ai địch nổi. Khi đó các ngươi có thể thủ được hai đại quan khẩu là Nhạn Môn Quan và Dương Quan là đã tốt lắm rồi, không nói tới chuyện phản kích. Cũng giống như chiến tranh giữa chúng ta và quý quốc, địch gần ta xa, tuyệt đối bất lợi.

Long Ưng cười khổ nói:

- Ta đúng là ngây thơ, còn muốn đối phó với Mặc Xuyết trước.

Hai mắt Hoành Không Mục Dã lóe lên ánh sáng trí tuệ, nói:

- Nếu ta là Mặc Xuyết thì hiện giờ nhiệm vụ hàng đầu không phải là giết Long Ưng ngươi mà là chỉnh đốn Sa Cát cho tốt. Hiện giờ Sa Cát bất hòa với thuộc cấp A Sử Na, quốc gia rơi vào tình trạng chia rẽ. Dưới sự kích động của Mặc Xuyết, tên ngu xuẩn kia từng phái một vạn binh, do Lâm Bố Nhã suất lĩnh tới chống cự Sa Cát nhưng không biết Mặc Xuyết ở giữa tiếp tay cho Đột Kỵ Thi, muốn hưởng lợi từ đó.

Long Ưng hiểu ra, nói:

- Tình thế Sa Cát càng bất lợi thì càng có cơ hội dựa dẫm vào Mặc Xuyết.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Mà khiến tình huống ác liệt hơn chính là Trung Lễ ngầm hối lộ đại thần Tông Sở Khách của quý quốc, tranh giành với Sa Cát. Mà cho tới trước đó không lâu, Sa Cát vẫn xem các ngươi là mẫu quốc. Khi xảy ra chuyện không may, tình huống liền bị đẩy tới mức cực đoan.

Long Ưng kinh ngạc nói:

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.