Long Ưng bước vào căn lều lớn, cảm thấy như bước vào một thế giới khác, không liên quan gì tới chiến trường bên ngoài. Trên mặt đất rộng hơn mười xích (xích: 33cm), được trải nệm lông cừu, một ngọn đèn lồng treo trên nóc lều, ánh sáng êm dịu lấp đầy không gian trong lều.
Đinh Na, Đinh Tuệ và Đinh Lệ, ngồi đắp chăn, nghe Tiểu Phúc Tử mặt mày hớn hở kể lại việc lựa chọn địa điểm, đặt móng cho thành phố Nhĩ Tây mới. Đinh Linh nhỏ tuổi nhất đang ngủ ở một góc, mái tóc lòa xòa phủ lên chăn đệm, dáng vẻ động lòng người.
Đây là lều thống soái mà Bì La Các cấp cho hắn, ở bên cạnh sông đào bảo vệ thành đã bị lấp. Hắn vốn định vào một cái lều tròn thông thường nào đó, ngủ một giấc không biết trời trăng gì nữa, nhưng Bì La Các lại nói, thống soái phải ngủ trong soái lều, để tạo thuận tiện cho người dưới tìm được hắn, nào biết bốn nàng Đinh Na đã ở sẵn trong lều, chờ hắn về ngủ.
Tiểu Phúc Tử thấy hắn trở về, vội ngậm miệng lại.
Long Ưng nói:
- Nói tiếp đi!
Tiểu Phúc Tử đang nói chuyện hào hứng, nghe vậy liền vui vẻ nói tiếp Long Ưng ngồi giữa Đinh Na và Đinh Tuệ, ngửi hít mùi thơm thanh khiết sau khi tắm của các nàng, tâm trạng căng thẳng dần dịu xuống, có cảm giác chẳng thiết gì đến những chuyện khác nữa cả.
Chiến tranh thật sự là thứ khiến người ta không chịu nổi, không chỉ đấu lực mà còn đấu tâm đấu trí. Trong tình thế một mất một còn, tính người hoàn toàn mất đi, những phần đáng sợ ẩn sâu trong gốc khuất tâm hồn sẽ lộ ra, để khi hồi tưởng mỗi một khắc nào đó đã trải qua, lại có cảm giác không nhận ra đó là mình.
Đinh Na nhích tới gần hắn, kề tai nói với vẻ giận dỗi:
- Không muốn ta hầu hạ huynh sao? Lại lén đi tắm?
Tiểu Phúc Tử thấy, sau khi Long Ưng trở về, ba nàng không còn hứng thú với chuyện kể của mình nữa, biết điều chạy ra ngoài.
Long Ưng mệt mỏi nằm thẳng cẳng trên chiếu, nghe gió ngoài trời gào thét, đầu óc trống rỗng, nhớ lại lời nói của Mịch Nan Thiên trước đó không lâu, biết là mình cũng nảy sinh cảm giác chán ghét chiến tranh như y.
Đinh Na đứng lên tắt đèn lồng.
Căn lều chìm trong bóng tối, trong không khí nhẹ nhàng này, người ta thể liên tưởng đến sự tàn khốc và máu lạnh trên chiến trường, hai phe tranh đấu, dùng trăm phương ngàn kế để đẩy đối phương vào chỗ chết.
Có tiếng sột soạt cởi quần áo, Long Ưng không cần nhìn cũng biết ba nàng đang làm gì. Tuy nhiên hắn quá mệt mỏi, mong muốn duy nhất lúc này là không phải làm bất cứ thứ gì, quên hết tất cả, quên đi những chuyện đã làm, thậm chí quên cả chính mình, rơi vào cơn mộng đẹp.
Một lúc sau, hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
***
Long Ưng giật mình ngồi dậy, ngoài lều sấm chớp, mưa to gió lớn, mưa đập vào lều tạo nên những âm thanh phong phú phức tạp. Trong lúc nhất thời, hắn quên mình đang ở đâu, tại sao lại ở trong căn lều vải này.
Một lúc sau hắn mới nhớ lại chuyện tối hôm qua.
Bốn nàng Đinh Na vẫn ngủ say, mông trắng đùi ngọc từ trong chăn lộ ra, trong căn lều kín tràn ngập mùi hương cơ thể của các nàng.
Hắn nhớ lại hỏa trận ngăn địch bên ngoài cầu đá, lúc này nhất định là lửa đã tắt, nước sông dâng lên cuồn cuộn, quân địch đừng hòng đi ngược dòng đến phá trận Cự Mã trước khi mưa tạnh.
Từ sau khi luyện lành Ma chủng, đây là lần đầu tiên hắn ngủ mê mệt như vậy. Đây không hẳn là do mệt nhọc, bởi vì trước kia, cho dù mệt mỏi cỡ nào, cho dù ngủ say đến đâu, Ma chủng của hắn cũng có thể duy trì cảnh giác, tuyệt đối sẽ không giống như đêm qua, sau khi mắt vừa tối sầm lại, ngủ say sưa tới bây giờ mới hồi phục ý thức.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong mơ hồ, hắn cảm thấy việc này có liên quan tới Ma chủng.
Chẳng lẽ bây giờ mới là giai đoạn từ Ma Cực lên Ma Biến?
Hắn cảm thấy Phong Quá Đình đang đi về phía lều của mình. Vào lúc này, cuối cùng hắn khẳng định ma công của hắn đã nâng cao thêm một bước, bắt đầu đi về phía mà Hướng Vũ Điền ghi chú là “Cực cực sinh biến” (Khi đạt đến cực điểm thì sẽ xảy ra biến đổi).
Long Ưng nhận chiếc dù mà Phong Quá Đình đưa cho, nhớ lại ngày đó ở Quy Tư, cơn giông đến bất chợt, Hoang Nguyên Vũ cầm dù che cho Hoa Tú Mỹ, cảnh tượng thật rung động lòng người. Hắn nắm vai Phong Quá Đình, hỏi:
- Ở đâu ra đồ tốt thế này?
Phong Quá Đình dẫn hắn đi về phía nội thành, nói:
- Ở trong vương bảo ấy. Ta tưởng ngươi không dậy nổi chứ?
Long Ưng nói:
- Đêm qua ta vừa ngã đầu xuống là thiếp đi ngay, không “làm” gì cả! Chắc là Tiểu Phúc Tử nói cho hai người biết.
Phong Quá Đình nói:
- Ai nói cũng không quan trọng, nhân trước khi mưa tạnh, ta dẫn ngươi đi mở cuộc họp đáp lời.
Long Ưng ngơ ngác:
- Cuộc họp đáp lời gì?
Phong Quá Đình nói:
- Ngươi đã quên là đáp ứng với Nguyệt Linh, sẽ giải đáp vấn đề của nàng sao?
Long Ưng gãi đầu nói:
- Còn có chuyện gì để nói đâu cà? Giỏi lắm! Bắt đầu đi lại thân mật với nàng ta rồi đây! Ha ha! Quên hỏi huynh, đêm đại chiến với Tông Mật Trí, nàng và huynh nói chuyện riêng gì vậy?
Phong Quá Đình suy tư, nói:
- Đêm đó rất kỳ lạ, nàng nhiều lần truy vấn về quan hệ giữa ta và tộc Ưng. Ài! Cuối cùng ta phải chịu thua, không thể không lộ ra chuyện của Mi Nguyệt, nhưng ta không hề đề cập tới việc Mi Nguyệt yêu ta, chỉ nói là năm đó ta đi một hơi chưa trở về, cho tới ngày hôm nay.
Long Ưng nói:
- Nàng tin huynh sao?
Phong Quá Đình nói:
- Xem ra phần nhiều là không tin, cho nên muốn tìm ngươi để xác minh. Hừm!
***
Đình Vọng Hải.
Đây là lần đầu tiên Long Ưng đứng ở chỗ này quan sát trận địa địch, không biết là bởi vì đã lên cấp độ Ma biến, hay là bởi vì tầm mắt mở rộng ra vô hạn, tình thế địch ta đều ở trong vòng một tấc vuông, hắn nhìn rõ như lòng bàn tay.
Mưa bắt đầu chậm lại, tiếng sấm xa dần, nhưng bầu trời vẫn đầy mây đen, thỉnh thoảng chân trời phía nam lại thắp sáng bởi tia chớp. Lũ bất ngờ ào ào dâng lên, hóa thành mấy dải lụa trắng, đổ xuống chân sơn thành. Trong gió núi vừa lạnh vừa ướt thổi tới, tay áo Nguyệt Linh tung bay, trông như nàng tiên cỡi gió mà đi, phong thái xinh đẹp khiến người ta nín thở.
Hai người ngồi xuống dưới đình, Nguyệt Linh quan sát doanh trại địch phía ngoài sơn thành, quay lưng về phía hai người, nói:
- Ban đầu, khi các vị quyết ý phòng thủ Phong Thành, không ai có bất kỳ hy vọng nào đối với thắng lợi, chỉ nghĩ phòng thủ được ngày nào hay ngày ấy. Nhưng vào giờ phút này, cho dù là người bi quan nhất, cũng có cảm giác chiến thắng đã cận kề, Tông Mật Trí chẳng những không phải là kẻ thần thông quảng đại, bách chiến bách thắng, mà chỉ là một con sâu cái kiến bị ba người đùa bỡn trong lòng bàn tay. Các vị cho rằng vương huynh của ta thật sự bị thuyết phục bởi câu “Không giữ được Phong Thành, không giữ được tất cả” của ta sao? Đương nhiên không phải như vậy. So với ta, vương huynh càng hiểu rõ tầm quan trọng của trận chiến này, chỉ vì ta nói cho huynh ấy biết, ba người các vị đã đánh tan đội quân tinh nhuệ nhất của Tông Mật Trí, dễ dàng chém lấy thủ cấp của chủ soái quân địch, huynh ấy mới quyết tâm liều chết giữ thành, đàng nào cũng chết, huynh ấy đã chọn lựa một cái chết oanh liệt thay vì chết nhục nhã, nào ngờ các vị lại lập được kỳ tích. Đêm qua quân địch đã bị các vị đẩy lui ra ngoài thành, thống soái lại đích thân ra tay, không biết đã dùng biện pháp gì mà khiến Tông Mật Trí phải lập tức rút đi, mặt mày tái nhợt như người chết. Ta thầm suy nghĩ, trong thiên hạ sao lại có nhân vật lợi hại như thế.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Công chúa không nên khen ngợi chúng tôi, khiến chúng tôi xấu hổ. Nếu không được công chúa nhiều lần nhắc nhở, sợ là chúng tôi đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi!
Nguyệt Linh thản nhiên nói:
- Từ sau lần gặp mặt đầu tiên ở Nhĩ Tây Tập, ta luôn nghi ngờ về mục đích đến Nam Chiếu của các vị, cho đến khi thấy các vị ở lại thủ thành, mới không còn nghi ngờ, lại sợ các vị chịu thiệt thòi vì chưa hiểu rõ Tông Mật Trí. Ta có một bộ công pháp lợi hại, có thể phát huy được tốt nhất vào đêm trăng tròn, ta đã chuẩn bị trước lúc trăng tròn sẽ hành thích Tông Mật Trí, cho nên mới rời tế đàn đến đây. Khi ta toàn lực triển khai công pháp, sẽ hóa thành u linh đêm trăng, tiến hành một cuộc quyết đấu sinh tử với Tông Mật Trí, những người khác khó có thể can thiệp. Sau đó dù thắng hay thua, do tiềm năng của sinh mệnh đã cạn kiệt, ta sẽ hóa thành một cơn mưa máu. Nhưng tối hôm đó, Đình ca nghĩ ra kế dùng nước lụt khắc địch, cho nên ta không cần thực hiện hành động có cơ may thành công cực kỳ bé nhỏ đó.
Hai người nghe vậy, hít vào một hơi khí lạnh, thầm kêu nguy hiểm quá.
Nguyệt Linh từ từ xoay thân hình mềm mại lại, đối mặt với hai người, đôi mắt như bảo thạch lóe lên tia sáng khác lạ khiến người ta mê mẩn, thong thả hỏi:
- Vì sao các vị tới đây? Vì sao bất chấp sinh mạng mà phòng thủ một tòa thành trống không?
Long Ưng ngầm đá Phong Quá Đình một cái.
Phong Quá Đình ung dung mỉm cười, nói:
- Người muốn tới Nam Chiếu là tại hạ, Ưng gia và Vạn gia là huynh đệ sinh tử hoạn nạn có nhau của tại hạ. Công chúa vẫn chưa rõ sao? Ta vì nàng mà đến, không có nguyên nhân nào khác!
Nguyệt Linh buồn rầu nói:
- Nhưng trước kia huynh đâu biết gì về bản thân ta? Huynh lại không chịu nói rõ ràng, còn trách ta không rõ chuyện. Ta có thể hiểu rõ chuyện gì chứ?
Long Ưng thầm nghĩ, Phong Quá Đình đúng là khắc tinh của vị đại quỷ chủ nhân duyên tiền định xinh đẹp này, lúc nhìn Phong Quá Đình, nàng vô tình biểu lộ dáng vẻ nũng nịu động lòng người của một cô thiếu nữ đối với người yêu. Hắn thở dài:
- Công chúa đã có tình cảm sâu xa với Đình ca như vậy, sao không loại bỏ lời thề đi? Có thể sửa lại bằng một phương pháp khả thi hơn, chẳng hạn như giết chết Tông Mật Trí, công chúa sẽ gả cho Đình ca, bảo đảm là vui vẻ hơn so với làm đại quỷ chủ.
Đôi mắt Nguyệt Linh lộ vẻ thê lương, cũng không phủ nhận tình cảm đối với Phong Quá Đình, buồn bã nói:
- Người không hiểu rõ là các vị mới đúng. Nữ quỷ chủ đều có lời nguyền kết hôn, trừ phi được giải trừ, nếu không tai họa đáng sợ có thể giáng xuống đầu người mình yêu. Đây là chuyện không thể thương lượng được. Ài! Ta cũng mơ hồ nhận ra các vị đến đây là vì ta, trong khoảnh khắc hai tiếng Đình ca lọt vào tai ta, cả người ta như bị chiếm lấy và siết chặt bởi một cảm giác kỳ lạ. Vì sao Đình ca có thể biết được năm sinh của ta? Sự hiểu biết của các vị đối với ta, dường như còn thấu triệt hơn cả chính ta, nhưng lại không chịu thẳng thắn nói ra là sao?
Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên làn ánh sáng có thể khiến bất kỳ mỹ nữ nào cũng phải run lên, giọng nói lại hết sức bình tĩnh:
- Đây gọi là thiên cơ bất khả lậu, khi thời cơ đến, không cần ta nói, công chúa cũng sẽ hiểu rõ. Hắc! Ta chỉ là thuận miệng nói thôi, không biết có phải thật sự như vậy không, nhưng nói chung là có cảm giác bây giờ không nên nói ra.
Nguyệt Linh nói:
- Ài! Nỗi niềm khó bày tỏ. Ta phải cư xử với huynh như thế nào đây?