Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 272: Q.5 - Chương 272: Tia sáng báo hiệu chiến thắng (hạ).




Long Ưng nói:

- Một tuyến lửa khác đặt ở vị trí vốn là tường thành, cần tưới dầu hỏa ở thời điểm thích hợp, để nó có thể lập tức bốc cháy, ngăn chặn truy binh của quân địch. Khi quân địch phá vỡ trận Cự Mã dưới sông của chúng ta, chúng ta sẽ giả vờ hoảng hốt rút lui, vứt bỏ cả máy bắn tên và máy bắn đá, để chúng nghĩ là chúng ta tự biết không địch lại, lui về bãi đất cao tầng thứ ba, khi đó chúng ta sẽ triển khai chiến lược phản kích, tên tạm thời của nó là “Kế hoạch vương bảo”. Hừm! Chúng ta không phải là nhìn thấy tia sáng của chiến thắng, mà là nắm chắc phần thắng.

***

Hỏa tuyến giống như một con rồng lửa khổng lồ giương nanh múa vuốt, vắt ngang ngoài cầu đá, làn khói đen đặc theo gió cuốn đi, khuyếch tán về phía đông nam. Lúc này là mùa đông giá rét, lại cách một chiếc cầu đá, vậy mà bọn hắn vẫn cảm thấy sức nóng của ngọn lửa.

Phía hạ du của cầu đá, cũng bị sương khói bao phủ.

Dạ Tê Dã lẩm bẩm:

- Bỗng nhiên ta thấy mỏi mắt quá, xin lỗi, ta chịu hết nổi rồi!

Y quay lại, bước về phía một căn lều ở phía sau.

Tất cả các chiến sĩ tộc Ưng và Mông Xá Chiếu đều đã quay lại nơi trú quân trong thành nghỉ ngơi, thương binh được mang tới vương bảo.

Hiện giờ, các chiến sĩ tộc Bạch không ngừng chuyển tới các vật tinh tinh dễ cháy và ném vào hỏa tuyến. Đối với liên quân Tông Mật Trí và Mông Tây, Việt Tích, bọn họ có rút hết nước của Tam Giang Ngũ Hà, cũng không thể rửa sạch được cừu hận. Lần này đa số các chiến sĩ tộc Bạch đến hỗ trợ giữ thành đều là người trở thành hai bàn tay trắng vì Tông Mật Trí, tuyệt đối không còn coi sống chết ra gì nữa.

Trên lầu quan sát cũng đã thay quân đầy đủ sức lực.

- Ưng gia còn nhận ra ta không?

Bốn người nghe tiếng hỏi, xoay người lại nhìn, một đại hán và hai phụ nữ giả trai, đang rất vui vẻ thi lễ với bọn hắn.

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều có cảm giác quen quen, Mịch Nan Thiên thì khẳng định là chưa thấy bọn họ.

Long Ưng cười ha hả:

- Hóa ra là Ca Sóc lão huynh, sạp hàng của lão huynh đã bị san thành bình địa, còn dẫn hai tiểu nhị xinh đẹp quay về làm cái gì?

Rốt cuộc hai người Vạn, Phong cũng nhớ ra, mỉm cười chào hỏi người kia.

Ca Sóc thấy Long Ưng không chỉ nhận ra mình, mà còn nhớ được tên của mình, cảm thấy rất vinh dự, cảm kích nói:

- Qua Tiểu Phúc Tử, chúng tôi biết ba vị đại gia mà chúng tôi từng được vinh dự đón tiếp, là ba đại anh hùng cứu chúng tôi. Tiểu Tề và Tiểu Hoằng vốn bị bắt giữ ở Nhĩ Tây, nhờ có các ân công giải cứu, ta mới được đoàn tụ với Tiểu Tề và Tiểu Hoằng. Cho nên, khi nghe tin có thể về thành để hỗ trợ, ba vợ chồng con cái chúng tôi lập tức quay về, ít ra có thể lo chuyện bếp núc cho binh lính.

Hai người phụ nữ kích động đến nỗi trào nước mắt.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Mặc dù đã đuổi được quân địch đi, nhưng trong thời gian ngắn trước mắt, Phong Thành khó khôi phục được như trước kia, các ngươi có ý định gì không?

Ca Sóc phấn khởi nói:

- Chúng tôi đã bầu tộc trưởng mới, cũng đã tìm một địa điểm xây dựng thành trì mới, tộc trưởng còn bảo ta nhờ ba vị đặt một cái tên cho thành mới, để hưởng lây chút phúc khí của ba vị.

Lại nói:

- Chỗ này đã có nhiều người chết như vậy, có biết bao oan hồn dã quỷ, ai cũng không dám quay về.

Long Ưng vui vẻ nói:

- Để ta suy nghĩ rồi sẽ nói sau.

Ca Sóc nói:

- Không dám phiền bốn vị nghỉ ngơi, chúng ta đi phóng hỏa đi.

Nói xong, ông ta và vợ con hợp sức khiêng một cái sọt đựng giầy trên mặt đất lên, hết sức phấn khởi đi ngang qua chỗ bọn hắn, rảo bước về phía cầu đá.

Mịch Nan Thiên nói:

- Không biết có phải vì nghe các vị nhắc tới nhiều lần, ta bắt đầu tin ở số mệnh.

Phong Quá Đình nói:

- Trước kia ngươi không tin sao?

Mịch Nan Thiên chán nản nói:

- Không phải là không tin, mà là không muốn suy nghĩ chuyện hư vô này. Từ nhỏ, ta đã là một người không may mắn, vừa ra đời đã gặp họa chiến tranh, nhà tan cửa nát, may nhờ một người hầu trung thành có võ công cao cường cứu ta ra khỏi vòng vây. Võ công cơ bản của ta là do ông ấy dạy đấy. Nhưng, khi ta mười hai tuổi, ông ấy xảy ra xung đột với bang hội địa phương, bị vây đánh tới chết. Ta nấp ở gần đó thấy hết, nhưng không làm gì được. Năm năm sau, ta trở về nơi đó, một đêm giết hơn hai trăm người của bang hội đó, từ đó thanh danh ta vang dội ở Thổ Hỏa La, ta được làm việc cho một bậc vương hầu, hưởng thụ phú quý và mỹ nữ. Nhưng vận rủi vẫn không buông tha ta, chủ của ta vì đắc tội với quân vương, cả nhà bị tru di, nhờ vào võ công, ta một mình chạy trốn. Ài! Cảm giác này giống như lúc tận mắt nhìn thấy sư phụ chết thảm.

Ba người nghe vậy đều ngẩn người, bất luận là về võ công hay ngoại hình, Mịch Nan Thiên đều có uy thế tung hoành thiên hạ, không ngờ lại có thân thế đáng thương và quá khứ đau buồn như vậy.

Mịch Nan Thiên nói tiếp:

- Thứ nhất là bị vua Thổ Hỏa La hạ chỉ truy sát, mà ta cũng gạt bỏ đau thương, vì thế cố gắng học tiếng Hán, mong sẽ tung hoành thiên hạ ở Trung Thổ, nào ngờ không đến được Trung Thổ, lại đến Thổ Phiên. Hà! Đối với mỹ nữ, ta rất dễ bị mềm lòng, Khâm Một Thần Nhật tặng cho ta hai mỹ nữ Ba Tư, khiến ta vô cùng say mê. Ài! Là do ta mà hai nàng phải chết, nếu không dây vào một người mang vận rủi như ta, các nàng đâu có chết thê thảm như vậy...

Bọn Long Ưng hiểu, sau khi Mịch Nan Thiên giết Trương Lỗ, vẫn luôn buồn bã u sầu, là do bị Trương Lỗ khơi gợi nỗi niềm; đồng thời cũng hiểu nguyên nhân Khâm Một tham gia buôn người, là do sức hút của mỹ nữ, chứ không phải vì ham giàu sang phú quý.

Mịch Nan Thiên nói:

- Hiện giờ ta đã ba mươi lăm tuổi, coi như đã qua nửa đời người, khi thấy các nàng vì ta mà chết thảm như vậy, ta cảm thấy nửa đời còn lại cũng xong rồi. Lúc Ưng gia mời ta giữ thành trống, ta đã nghĩ, có một tòa sơn thành đẹp đẽ như vậy là nơi chôn thân, cũng còn tốt hơn phơi thây nơi đồng không mông quạnh.

Phong Quá Đình nói:

- Hiện giờ đã chắc chắn là không phải chết theo thành, cũng là lúc ngươi nên thay đổi suy nghĩ của mình rồi đấy!

Mịch Nan Thiên nói:

- Ưng gia từng mấy lần chỉ ra, số mệnh tương lai của ta sẽ tốt hơn rất nhiều, không biết đó là thuận miệng an ủi ta, hay là thật sự có năng lực biết trước tương lai?

Long Ưng nói:

- Ta không biết tính trước hoặc biết trước tương lai, chẳng qua là có một cảm giác khác thường vậy thôi. Mà chúng ta cũng không phải tình cờ gặp may, nếu không có huynh, rất có thể đã không thể giữ được Phong Thành. Không có huynh, chúng tôi sẽ không hiểu về Trương Lỗ, không rõ ảnh hưởng quan trọng của hắn đối với quân địch. Như vậy, Mịch huynh là một phần số mệnh của chúng tôi, là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Sau khi giải quyết xong chuyện ở Nam Chiếu, huynh theo chúng tôi về Thần Đô đi!

Mịch Nan Thiên gật đầu nói:

- Sau khi giết Khâm Một, ta cũng đâu còn nơi nào tốt hơn để đi, nhân dịp theo các vị đến Trung Thổ mở rộng tầm mắt vậy.

Lại nói tiếp:

- Mọi người là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, nhưng tới giờ phút này, ta vẫn không rõ vì sao các vị tới đây, làm như là có thù giết cha với Tông Mật Trí vậy! Càng không hiểu được là, hiển nhiên các vị không biết công chúa Nguyệt Linh, mà dường như lại biết những chuyện ngay

cả huynh trưởng của nàng còn không biết.

Long Ưng nắm lấy vai y, đi về phía Phong Thành, nói:

- Chuyện này kể ra rất dài dòng, nhưng nhất định sẽ nói cho huynh biết. Bây giờ chúng ta đi về ngủ một giấc cho ngon, sau này có thời gian rảnh cùng uống chén rượu, kể tỉ mĩ đầu đuôi câu chuyện cho huynh nghe, lúc đó đảm bảo huynh sẽ không còn nghi ngờ về sự trêu ngươi của tạo hóa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.