Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 181: Q.4 - Chương 181: Nhiệm vụ thần bí (hạ)




Người mà Long Ưng đang đối mặt là một người lão luyện, một đại quan đã một thời gian rất dài đặt mình trong chốn quan trường hiểm ác, hiểu biết của bản thân hắn đối với tình hình vùng này lại có hạn, nên định nửa giả nửa thật “khai báo” lai lịch xuất thân, để tránh bị gặng hỏi rồi lộ ra chân tướng. Đánh cuộc, mẹ kiếp, phải đánh cuộc thôi!

Địch Đoan Tu là ghép từ tên của ba mỹ nữ Địch Ngẫu Tiên, Đoan Mộc Lăng và Mỹ Tư Na Phù. Trừ Đoan Mộc Lăng ra, hai nàng kia đều có quan hệ thể xác với hắn, Mỹ Tư Na Phù còn có thai với hắn, lúc hắn nói ra cái tên đó, trong lòng cũng hết sức ngọt ngào.

Hắn đáp:

- Ta và hai huynh đệ vừa đến cao nguyên, theo con đường binh mã đạo qua sa mạc Khố Mỗ Tháp Cách (Kumtag desert), rồi đến con đường phía tây Côn Lôn, bán những con ngựa thượng hạng, ngày nghỉ đêm đi, tất cả chiến mã đều an toàn tới được cao nguyên. Ha ha! Chỉ có chúng tôi có thể qua được Đại Sa Hải (Great Sand Sea: biển cát vàng lớn), trong chuyện này đương nhiên là có chỗ ảo diệu, nhưng vì liên quan tới bí mật làm ăn, xin thứ cho ta không tiện nói ra.

Vẻ mặt Lạc Đà Vương và đám Trang Văn không khỏi biến đổi.

Trang Văn nói:

- Không phải cao nguyên đang trong tình trạng nội chiến sao?

Long Ưng biết đã qua được cửa ải đầu tiên, kiêu ngạo nói:

- Đúng là muốn trục lợi chiến tranh, càng loạn càng tốt, ba huynh đệ chúng tôi võ công cao cường, không sợ ai cả. Tuy nhiên nội chiến sắp chấm dứt, Vi Khất Lực Từ đã chiếm được thế thượng phong, đánh chiếm thành Ba Oa, hiện giờ hẳn là thành La Ta cũng đã rơi vào tay hắn. Ba mươi thớt ngựa loại tốt nhất của chúng tôi bán cho họ, kiếm được gần mười lượng vàng.

Lạc Đà Vương và Trang Văn nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh dị của người kia.

Lạc Đà Vương thò tay vào ngực, lấy thêm ra một thỏi vàng màu vàng óng, ung dung nói:

- Nếu huynh đài chịu nói cho ta biết phương pháp bảo vệ tính mạng cho ngựa khi qua sa mạc, lại thể hiện khả năng dò tìm nguồn nước trong sa mạc, thỏi vàng này sẽ là của ngươi.

Lập tức đôi mắt Long Ưng sáng lên, nói:

- Chuyện này dễ thôi. Chỉ cần thỉnh thoảng cho ngựa uống nước muối, chúng sẽ không sợ nhiệt độc. Hừm! Chỗ này là thảo nguyên, không phải sa mạc, làm sao ta có thể biểu hiện bản lĩnh thăm dò nguồn nước?

Trang Văn xen vào:

- Ngươi là người dân tộc nào?

Long Ưng nhắm mắt nói:

- Ta là người của tộc Hô Luân.

Đây là tộc người duy nhất ở Bồ Xương Hải mà hắn biết được. Đối phương hỏi han kỹ càng như vậy, có thể thấy hàng hóa họ vận chuyển không thể coi thường được, mà còn có một chút nguy hiểm.

Rốt cuộc là vận chuyển cái gì?

Chắc chắn không phải là mỹ nữ tuyệt sắc yểu điệu, bão cát sa mạc là kẻ thù của mỹ nữ, cho dù có bình an qua được, cũng sẽ già đi mấy tuổi.

Trang Văn hỏi một câu xã giao:

- Tộc trưởng của các ngươi có khỏe không?

Long Ưng cung kính đưa bàn tay áp vào ngực, nói:

- An Thiên càng già càng dẻo dai, cứ bận rộn suốt với tám cái lều, nhưng càng ngày tinh thần càng minh mẫn!

Trang Văn nghe vậy hết nghi kỵ, nhìn Lạc Đà Vương nói:

- Đúng là tộc Hô Luân có cho phong tục cho ngựa ăn muối, thì ra là có tác dụng kỳ diệu như vậy. Ta biết An Thiên, ông ta có giao hảo với dân Thổ Phiên, con cháu của ông ta giao dịch với người Thổ Phiên cũng là hợp lý thôi.

Lạc Đà Vương không vì vậy mà thay đổi ngay, nhìn Long Ưng chằm chằm, nói:

- Quanh đây có năm miệng giếng, ngươi có thể nói cho ta biết vị trí mỗi miệng giếng không?

Long Ưng thầm nghĩ đây là cửa ải cuối cùng, nhắm mắt lại, từ tốn nói:

- Không phải năm mà là ba, giếng xa nhất cách phía sau nhà năm trăm bước, đó cũng là miệng giếng lớn nhất. Hai giếng còn lại đều nằm bên phải nhà, cách nhau chỉ năm mươi bước. Ba miệng giếng có chung một mạch nước, từ phía nam đến, chảy về phía đông bắc.

Nói xong hắn mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

Trang Văn thấy vẻ mặt của những người khác, biết là Long Ưng nói đúng, vui mừng nói:

- Chỉ cần ngươi có thể dẫn bọn ta đi qua biển cát lớn (Đại Sa Hải), đến được Quy Tư, ta lập tức cho ba huynh đệ nhà ngươi mỗi người mười lượng vàng, đồng thời mua giùm ngươi ba con lạc đà, sau khi đến Quy Tư sẽ tặng lại cho ba người các ngươi.

Lạc Đà Vương nói:

- Quả thật huynh đệ có bản lĩnh vô cùng cao siêu, sau khi hoàn thành việc này, có thể tới tìm ta, ta đảm bảo các ngươi muốn bao nhiêu phụ nữ có bấy nhiêu, trong túi tiền xài không hết, ta vốn không bạc đãi người quên mình phục vụ ta.

Long Ưng nói:

- Khi nào lên đường?

Trang Văn nói:

- Sáng mai.

Long Ưng thuận miệng hỏi:

- Chở hàng hóa quý giá gì vậy?

Trang Văn đáp:

- Chuyện này các ngươi không cần để ý, chỉ cần ngươi dẫn bọn ta đến Quy Tư là được. Còn tất cả mọi chuyện khác, để ta đối phó.

Long Ưng càng cảm thấy sự thần bí của nhiệm vụ này, hơn nữa sẽ không thuận buồm xuôi gió, nếu không y đã không dùng hai chữ “đối phó”. Hắn biết là không nên hỏi tới, vui vẻ cáo từ rồi rời đi, vẻ mặt vui sướng của hắn không phải là giả vờ.

Trở lại căn lều bí mật đã ước hẹn trước, Long Ưng thấy Vạn Nhận Vũ ngồi ngây người trên một tảng đá lớn bên cạnh dòng suối, hẳn là nhớ đến Nhiếp Phương Hoa và đứa con có thể sắp ra dời.

Long Ưng dỡ gói hàng xuống, ngồi bên cạnh y, nói:

- Hay là huynh lập tức về Trung Thổ đi, chuyện huynh muội Hoang Nguyên Vũ để chúng tôi lo liệu được rồi.

Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói:

- Bỏ dở nửa chừng, không phải là tác phong làm việc của ta. Dù về sớm được một chút, nhưng cả đời sẽ thấy đáng tiếc. Chỉ có trải qua gian khổ, vì mỹ nhân giành lại Quy Tư, khi quay về Trung Thổ mới có thể hưởng niềm vui viễn chinh chiến thắng trở về. Làm sao ta có thể yên tâm để hai người mạo hiểm vào sinh ra tử chứ?

Long Ưng nói:

- Lần này không cần phải vào sinh ra tử đâu!

Rồi hắn kể lại chuyện gặp được Bí nhân và tiếp xúc với Trang Văn.

Vạn Nhận Vũ cười khổ, nói:

- Ngươi đúng là biết cách nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lợi dụng mọi điều kiện có thể. Mẹ kiếp! Nói cho ta biết, từ đây, đi đường nào tới Tiệp Đạo của Vu Điền nhanh nhất?

Đến lượt Long Ưng cười khổ, rùn vai nói:

- Còn có lựa chọn khác sao? Dù thế nào cũng vẫn tốt hơn bị người Bí tộc truy sát! Hì hì! Chỉ cần đi dọc theo sông Điền là được, đến chỗ cạn thì để cái lỗ mũi thính này của ta dẫn đường.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Chỉ hy vọng chuyện không đến nỗi khó khăn như tưởng tượng.

Y lại hỏi:

- Ngươi từng cỡi lạc đà rồi sao?

Long Ưng gãi đầu, đáp:

- So với cưỡi ngựa cũng không khác mấy. Ha ha! Huynh lại cười rồi.

Vạn Nhận Vũ cười nghiêng ngửa, vui vẻ nói:

- Ta từng cưỡi rồi. Cũng không khác ư? Kém xa! Chúng mà dở chứng thì người lạ chớ tới gần. Lần đầu tiên ta chở hàng trên lưng lạc đà, mỗi lần đặt kiện hàng lên cái bướu của nó, nó đều gầm thét, cắn xé bất cứ ai tới gần. Ta suýt nữa bị nó cắn và đá. Ta liều mạng chất hàng thì nó liều mạng tránh thoát dây cương, tình thế hỗn loạn như tới ngày tận thế. Lạc đà sợ nhất vật lạ và người lạ, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy như điên, khinh công đừng hòng đuổi kịp nó. Ngươi biết làm thế nào để lạc đà quỳ xuống cho người cưỡi lên không? Cách duy nhất là dùng roi. Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ quy tắc thứ nhất khi thuần phục lạc đà, đó là luôn luôn đặt nhu cầu của nó lên trên nhu cầu của chính mình, nhưng đừng tưởng rằng có thể xây dựng được mối quan hệ đồng bạn như với ngựa, chủ yếu là tôn trọng lẫn nhau.

Long Ưng hít vào hơi khí lạnh, nói:

- Mấy đại ca lạc đà khó phục vụ vậy sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đến lúc nhìn ngươi chân tay vụng về bò lên té xuống trên lưng lạc đà, thì ai cũng hiểu được một tay thiện nghệ vượt qua sa mạc, hóa ra lại chưa từng cưỡi lạc đà bao giờ! Ha ha! Ta thật muốn nhìn vẻ mặt của Trang Văn lúc đó.

Long Ưng hiểu không phải y hả hê cười trên sự đau khổ của mình, mà là bởi vì có kế khả thi, trong lòng vui vẻ nên mới đem mình ra trêu đùa, trong lòng hắn thầm vui mừng.

Vạn Nhận Vũ nhắc nhở:

- Nhớ kỹ, động tác đứng lên của lạc đà chia làm hai giai đoạn, đừng vừa leo lên lưng lạc đà lại liền leo xuống. Ha ha!

Long Ưng cười theo y, rồi kinh ngạc hỏi:

- Phong công tử còn chưa trở về sao?

Vạn Nhận Vũ nhìn mặt trời đang ngả bóng, nói:

- Sẽ trở về sớm thôi, hắn phụ trách đi mua một số đồ dùng thiết yếu. Theo đánh giá của “người lão luyện họ Long”, phải mất bao nhiêu ngày mới có thể vượt qua Đại Sa Hải?

Long Ưng tức giận nói:

- Huynh đã biết rõ còn cố ý hỏi, chỉ có trời mới biết phải mất bao nhiêu ngày.

Vạn Nhận Vũ mắng:

- Ngươi nói ta cố ý làm khó dễ ngươi sao? Đây có thể là vấn đề đầu tiên mà ông chủ mới của chúng ta hỏi đến, nếu nói không hợp lý, sẽ bị bại lộ ngay tại chỗ.

Long Ưng vỗ trán nói:

- Cũng là huynh suy nghĩ chu đáo, nói bao nhiêu ngày thì được đây? Trời ơi! Bây giờ muốn tìm hỏi ai cũng không được. Nếu Lạc Đà Vương phát hiện ba chúng ta là đồ ngốc, đi quanh tìm người hỏi đường, lão không nghi ngờ mới lạ.

Phong Quá Đình đã trở về, ngạc nhiên hỏi:

- Không phải huynh đi mua lạc đà sao? Lạc đà đâu rồi?

Vạn Nhận Vũ đáp thay Long Ưng:

- Bây giờ đau đầu nhất là những chi tiết sắm vai người lão luyện vượt qua sa mạc sao cho đạt, chuyện khác thì đành phải mặc cho số phận.

Phong Quá Đình ngồi xuống, nói:

- Đừng lo, chuyện này ta đã hỏi rõ một người thạo tiếng Thổ Phiên, hơn nữa còn phát hiện nơi đóng quân của người Bí, đương nhiên là không dám đến gần. E là phải nhờ tới Ưng gia, mới có thể thăm dò được tình hình của kẻ địch.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Có bao nhiêu người?

Phong Quá Đình đáp:

- Căn cứ vào số lều, thì có khoảng một trăm đến một trăm năm mươi người.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, huống chi họ nói với nhau bằng tiếng Bí, có nghe được cũng không hiểu.

Hai người gật đầu.

Ba người đi về phía địa điểm Trang Văn đã ước định. Bởi vì sợ thất bại như người đội trưởng trước đây chui vào hàng ngũ người Bí, bị họ phát hiện, cho nên ba người cẩn thận từng ly từng tí, còn sử dụng nhiều thủ đoạn.

Vị trí tập hợp nằm ở ngoại thành Điền Thành Bắc, không ngờ là Vu Điền Vương phái rất nhiều binh mã, hoàn toàn phong tỏa các con đường tới Tiệp Đạo, Lạc Đà Vương phải phái thủ hạ tới theo dõi các con đường ra khỏi thành, trong số đó có người nhận ra bộ mặt xấu xí của Long Ưng, niềm nở dẫn ba người vượt qua phong tỏa. Theo lời người dẫn đường do Trang Văn và Lạc Đà Vương phái tới, binh lính Vu Điền được lệnh phong tỏa Tiệp Đạo bảy ngày, ngăn chặn bất cứ ai khả nghi, càng cho thấy hành động vượt qua Đại Sa Hải lần này, nhất định không tầm thường.

Hơn hai trăm lạc đà tạo thành một đoàn dài thấy đầu không thấy đuôi, gần một trăm hai mươi người ăn mặc như lữ khách bình thường, cỡi lạc đà thồ hàng hóa, còn năm, sáu mươi người khác trợ giúp việc sửa sang lại hành trang, thanh thế to lớn. Tuy ba người đã trải qua nhiều việc, nhưng nhớ tới mình đang mạo danh những tay thiện nghệ băng qua sa mạc, bất cứ lúc nào cũng có thể bại lộ, không khỏi e sợ.

Nơi đây là khu vực giáp ranh của ốc đảo, bạch dương mọc thành hàng, cây xanh râm mát, sông Điền quanh co khúc khuỷu trên bình nguyên chảy về phía bắc, trên bãi bồi ven sông, mặt đất bao phủ một lớp vảy muối mặn, cỏ lau, cỏ tranh mọc đầy, mặt sông rộng lớn. Có thể hình dung được vào mùa xuân, mùa hạ, lúc nước lớn, một con sông lớn như vậy chảy qua sa mạc, hai bên bờ sông rải rác những ốc đảo, thiên nhiên thay đổi thật ngoạn mục. Tuy nhiên bây giờ sắp đến mùa đông, cảnh đẹp như thế biến mất không còn tăm tích, hơn mười dặm phía bắc chỉ là mênh mông cát vàng, ba người thầm kêu khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.