Vạn Nhận Vũ nói:
- Đây không phải là vấn đề lớn nhất. Với sự thông tuệ của lão ca huynh, sẽ không bỏ qua nguồn nước thượng nguồn ốc đảo. Vấn đề là chúng ta quá ngại mà thôi, đồng nghĩa với việc đưa mình đến tận cửa cho kẻ địch đuổi giết. Nếu như không có cách nào quỷ không biết thần không hay đến Quy Tư thì chi bằng không đi.
Phong Quá Đình nói:
- Còn có phương pháp khác. Chính là trước chịu đựng biển Bồ Xương, cùng ngày xuôi theo Khổng Tước Hà Bắc. Bởi vì địa vực rộng, muốn theo dõi chúng ta cũng không dễ dàng.
Long Ưng nhớ tới chuyện hứa hẹn với Mỹ Tu Na Phù trở lại cao nguyên, liền nói:
- Ha ha, tất cùng tất biến. Ta có đề nghị này, chỉ sợ mọi người không nỡ làm.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chỉ cần không phải giả trang thành một tên què thì chuyện gì mà không bỏ được?
Long Ưng nói:
- Tên tiểu tử này thực biết nói giỡn. Ta nói không nỡ chính là ngựa của chúng ta.
Hai người Vạn Phong sớm nghe qua chuyện hắn bỏ Tuyết Nhi tại vùng thảo nguyên hoang dã, ánh mắt liền sáng lên, nhưng lại có chút lo lắng.
Phong Quá Đình nói:
- Tuyết Nhi của huynh là Mã Vương đương nhiên không sợ trời không sợ đất. Ngựa của ta và Vạn gia có thể được coi là cao thủ trong các loại ngựa, nhưng sớm nuôi thuần rồi. Chỉ sợ chúng nó không quen.
Long Ưng nói:
- Nào có chuyện như thế. Sau khi mọi người dốc lòng cải tạo, chúng đều trở thành ngựa giỏi. Tính cảnh giác lại cao. Huống chi chúng cũng giống như chúng ta, biết đoàn kết, quan tâm lẫn nhau. Chỉ cần thêm vào bầy ngựa hoang, khẳng định là vui đến quên cả trời đất. Ha ha, chúng ta đi mua ba con lạc đà, ra vẻ là người buôn bán tứ phương, nghênh ngang mà đến Quy Tư.
Phong Quá Đình nói:
- Đúng là không nên để cho chúng đến sa mạc đáng sợ để chịu khổ. Ta có một đề nghị, là để cho Ưng Nhi ở cùng một chỗ với chúng, hưởng thụ thời gian tốt đẹp, chiếu ứng lẫn nhau.
Long Ưng nhớ lại cảnh Thần Ưng đáp xuống lưng Tuyết Nhi, cùng Tuyết Nhi chơi đùa ở sông Đà Đà, liền kêu lên:
- Ý kiến hay.
Nhưng hắn lại tỏ ra khó hiểu hỏi:
- Thần Ưng chịu rời huynh sao?
Vạn Nhận Vũ cũng hiếu kỳ, xem Phong Quá Đình trả lời như thế nào.
Phong Quá Đình nhìn sắc trời không rõ trên không, giống như không muốn bọn họ nhìn thấy ánh mắt của y, dùng thanh âm khàn khàn thương cảm nói:
- Ta có biện pháp khiến cho Thần Ưng lưu lại nơi đây.
Hai người đều cảm thấy y không muốn thổ lộ tâm sự nên không hỏi tới nữa.
Long Ưng bước đến chỗ Tuyết Nhi, ghé vào tai nó nói vài câu, rồi lại khoa chân múa tay. Một lát sau, Tuyết Nhi như hiểu được ý tứ của hắn, hân hoan nhảy cẫng lên.
Ba người tháo hết cương và yên ngựa. Tuyết Nhi phun khí, dùng đầu đụng vào ngựa của hai người Phong Vạn. Chúng nó lại dùng cái mũi ngửi đối phương. Chỉ chốc lát đều đồng thanh hí lên. Tuyết Nhi dẫn đầu lao ra khỏi rừng rậm. Hai con còn lại chạy song song bên cạnh Tuyết Nhi. Càng chạy càng nhanh, rốt cuộc biến thành ba cái điểm đen.
Trên bầu trời, Thần Ưng kêu to một tiếng, đuổi theo bầy ngựa, ở trên trời xoay chung quanh.
Phong Quá Đình nói:
- Ưng Nhi hiểu chúng sẽ có được thời gian ngắn tự do, nên rất thích. Ta phải dùng thủ đoạn thôi.
Nói xong liền triển khai cước pháp đuổi theo ba con ngựa Tuyết Nhi.
Long Ưng nói:
- Ta muốn tìm chỗ giấu Tiếp Thiên Oanh. Chỉ mang theo Ô Đao, giả trang thành Sửu Thần y đến Vu Điền dò đường. Sau khi huynh và công tử sẵn sàng, lập tức đến thành Vu Điền tìm ta.
Vạn Nhận Vũ đáp ứng.
Chuyện không thể giải quyết, đột nhiên toàn bộ đều làm xong.
Long Ưng tiến vào Điền thành, thăm lại chốn xưa. Hắn bước đến tiệm bán ngọc thạch, vung tay bỏ ra năm lượng hoàng kim mua hơn hai mươi miếng Dương Chi Mỹ Ngọc. Miếng nào cũng được hắn lựa chọn tỉ mỉ, thầm nghĩ chỉ cần trở về Trung Thổ, tìm một thợ khéo tay tỉ mỉ tạo hình làm thành dụng cụ, khẳng định sau này sẽ có giá trị không nhỏ.
Việc buôn bán kiếm tiền tựa hồ như không quá khó khăn. Dùng nó để tặng cho người con gái mình yêu thì lại càng khiến giai nhân vui vẻ.
Sau đó hắn ra chợ mua một đống quần áo, bỏ vào trong bao khoác lên lưng rồi rời khỏi nội thành, xen lẫn vào dòng người, thong thả đi đến chỗ bán lạc đà ở biên giới ngoại thành.
Đang lúc hắn chọn lựa lạc đà chợt cảm giác hình như có ánh mắt hung dữ nào đang nhìn mình, đánh giá hình thể, gương mặt xấu xí của hắn rồi mới dời đi chỗ khác.
Long Ưng không dám nhìn lại, trong nội tâm kêu khổ. Đây không phải là ánh mắt của cao thủ bình thường, mà là ánh mắt của người Bí tộc, khiến cho hắn cảm giác rất quen.
Chẳng lẽ Vạn Sĩ Cơ Thuần Diệc cũng ở Vu Điền sao? Sao nàng ta có thể đoán được bọn họ sẽ về Vu Điền? Nếu là như vậy, đại kế mà bọn họ gọi là lừa thần dối quỷ đến Quy Tư xem như trôi sông trôi biển. Trong sa mạc, bọn họ đấu không lại người Bí tộc.
Bây giờ là thời tiết khô. Con đường xanh sẽ bị gió cát che giấu nhanh chóng. Còn lại bởi vì mạch nước ngầm tuôn ra mà thành ốc đảo. Tình huống chỉ tốt hơn so với biển Tử Vong một chút. Cho nên thương khách chẳng có một ai. Cho dù ba người bọn họ dịch dung cải trang ngồi lạc đà nhưng làm sao dấu được người Bí tộc.
Hắn vừa đau đầu vừa tiến vào bên trong hàng rào khu mua bán lạc đà.
Phóng tầm mắt nhìn lại, ngoại trừ một số công trình kiến trúc cách đó vạn trượng, hai bên phải trái là một hàng rào chắn. Trong từng khu vực có bảy tám con lạc đà được bao bọc lại. Đám lạc đà hoặc đứng hoặc ngồi trong không gian rộng rãi, không hề có cảm giác chật chội. Xa hơn nữa là bãi cỏ thưa, cũng có lạc đà đang rong chơi.
Nhất thời màng nhĩ của hắn tràn ngập tiếng kêu của đám lạc đà. Mùi hôi thối phát ra từ cơ thể bọn chúng xộc vào mũi.
Nghĩ đến phải đi chung với nó trên sa mạc cả ngày và đêm, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc không nói thành lời.
Trong thảo trường còn có một đám khách khác, cũng không phải khách tầm thường mà có chính có phụ rõ ràng. Nhìn trang phục thì thấy là hai nhóm người. Một bên là đại hán mặc áo võ trang màu xanh. Còn bên kia thì tuy mặc áo thường dân tại Vu Điền nhưng lại treo đao bội kiếm, giống như nhân vật của bang hội nào đó.
Hai tổ đại hán hình thành lưới bảo vệ hai người, cất bước dọc theo hành lang, từ từ mà đi. Hai người được bảo vệ hẳn là người rất có thân phận và địa vị.
Bọn họ một cao một thấp. Người cao so với Long Ưng còn thấp hơn một tấc, khoảng chừng bốn mươi đến bốn lăm tuổi. Mặt vuông tai lớn, tướng mạo đường đường. Tay chân vừa thô vừa to, phong phạm cao thủ, thần khí quen ra lệnh người khác.
Tên còn lại hơi lớn tuổi, vóc người trung đẳng, gương mặt gầy, cũng có khí độ cao thủ, hai mắt hữu thần. Tuy không mặc quan phục nhưng hẳn là một đại quan.
Bọn họ giống nhau ở một điểm là sắc mặt rất thong dong nhưng khi nói chuyện về lạc đà thì không giống như người chẳng biết gì như Long Ưng.
Long Ưng vừa bước lên phía trước, đồng thời vận chuyển ma công, lập tức đem những gì hai người nói thu vào trong tai.
Hán tử cao lớn nói là ngôn ngữ dân tộc Thổ Phiên:
- Lạc đà tốt nhất cũng không dùng được. Ngươi lại chẳng chịu dùng Sa Mạc Thử dẫn đường. Một khi lạc đường thì hậu quả khó mà chịu nổi. Chẳng ai đi đến phía bắc vào thời điểm này cả. Hãy nghe lời khuyên của ta, đợi đường sông được phục hồi lại rồi hãy đi.
Người thấp thở dài:
- Ta không chịu dùng Sa Mạc Thử là bởi vì nhìn ra được tâm tà bất chánh của y. Có thể nào để cho trân bảo đại vương phó thác và tính mạng của hơn trăm người cho loại người này không?
Hán tử cao lớn nói:
- Lại có nguyên nhân này à? Ta nghe nói đại nhân tinh thông thuật xem tướng, sẽ không nhìn lầm. Ta xin nhắc nhở đại nhân, xác thực đã từng có hai lần mua bán lớn với y. Tiền hàng đã bị đám mã tặc cướp sạch ở đồ thượng, giết chết Tiết Duyên Đà. Đợi lát nữa ta sẽ sai người đi bắt Sa Mạc Thử. Nói khó nghe chính là đánh ngã tên chó săn y.
Bỗng dưng vọng vào tai Long Ưng một giọng nói khác, là thổ ngữ Vu Điền mà hắn không hiểu.
Long Ưng không tình nguyện nói với một gã đại hán đi ngang qua hắn:
- Ngươi có hiểu tiếng dân tộc Thổ Phiên không? Tôi tới mua lạc đà.
Hắn nghĩ đến hai người này dùng ngôn ngữ Thổ Phiên thịnh hành ở khu vực này nói chuyện với nhau, thì hắn sẽ nói với gã đại hán trước mặt bằng ngôn ngữ đối phương không hiểu.
Gã đàn ông bán lạc đà nói:
- Muốn mua lạc đà à? Ở chỗ này của chúng ta chỉ bán lạc đà có chất lượng tốt, nên giá tiền đắt hơn so với những chỗ khác.
Long Ưng nói:
- Nếu đều là mặt hàng bằng nhau thì giá tiền đâu quan trọng.
Gã đàn ông hơi kinh ngạc, nhưng suy nghĩ lại, chỉ cần đem giá tiền bán lạc đà đắt nhất làm chuẩn thì gã còn sợ cái gì, liền hạ giọng nói:
- Ở đây chúng ta chỉ nhận vàng, một lượng hoàng kim một con lạc đà. Tùy ngươi chọn.
Long Ưng nghe gã cố ý hạ giọng liền hiểu ngay, bèn la lớn:
- Một thỏi vàng một con lạc đà? Ngươi ăn cướp hay là đoạt tiền? Nếu như không phải muốn tiết kiệm thời gian thì ta bằng hai cái đùi này cũng đi qua sa mạc được rồi.
Hai người đang trò chuyện bên ngoài kia liền nhìn về phía hắn.
Gã bán lạc đà lập tức sắc mặt tái nhợt như người chết, dùng thanh âm như con muỗi nói:
- Không mua thì thôi, còn đứng đó hô to gọi nhỏ cái gì? Ai, bớt cho ngươi nửa lượng. Chọn một con đi.
Ngón tay của Long Ưng chỉ ba con lạc đà một gần hai xa đang đứng ở những chỗ khác nhau bên trong rào chắn, rồi nói rõ đặc điểm mình cần ở lạc đà, không để cho vàng thau lẫn lộn. Sau khi nói xong một hơi, sắc mặt người đàn ông liền có vẻ khó coi.
Chợt có tiếng vỗ tay vang lên.
Gã đại hán cao lớn dẫn người kia đi tới. Hơn hai mươi tên đại hán khác thì túm tụm bốn phía.
Gã hán tử cao lớn tán thán nói:
- Rốt cuộc cũng gặp được một người hiểu biết. Huynh đài nói cho ta biết, vì sao ngươi chỉ tùy ý nhìn mà lại chọn được ba con lạc đà tốt nhất trong khu vực này?
Long Ưng sớm đoán được hẳn đây là Lạc Đà Vương, người có quyền thế nhất trong chốn nhân gian ở Vu Điền. Nếu không thì gã đàn ông kia sẽ vì ông chủ nghe được gã ra giá lung tung mà bị dọa chết.
Lạc Đà Vương đích thân ra dấu. Gã đàn ông liền như gà trống cúi đầu lui sang một bên.
Ánh mắt sáng quắc của người thấp dò xét Long Ưng, cũng không bởi vì hắn xấu mà sinh ra xem thường.
Đúng là Long Ưng muốn khiêu khích sự chú ý của hai người này, liền ngạo nghễ nói:
- Ta nhắm mắt lại cũng có thể ngửi được nguồn nước phương xa, ngửi được tinh lực của lạc đà. Từ trong mấy ngàn con lạc đà ở đây mà chọn ra được ba con tốt nhất. Chỉ là chút tài mọn, có gì là lạ đâu?
Lạc Đà Vương nhìn quay sang nhìn theo hướng mắt của hắn.
Người kia nói:
- Các hạ là người phương nào? Muốn đi đâu vậy?
Long Ưng thản nhiên nói:
- Cái này xin thứ cho ta không tiện lộ ra.
Người nọ gật đầu nói:
- Đúng là cũng phải đề phòng người khác. Bản nhân chính là Trang Văn, là tể tướng của Mạt quốc. Còn vị này là Lạc Đà Vương, là ông chủ nơi đây. Bằng hữu bôn ba đại sa mạc, không ngoài cầu tài thì có thể nói ra lai lịch và nơi đi của mình. Nói không chừng, có thể liên kết với ta kiếm một món hời lớn.
Long Ưng liền giả bộ động tâm, đương nhiên đến đó thì ngừng, tuyệt không quá. Hắn nói:
- Ta là dân chăn nuôi ở Sa Hải phía Đông biển Bồ Xương. Ta đi buôn cùng hai vị huynh đệ đồng tộc, thì có thể thấp cao mua bán, lợi nhuận đủ đầy. Sau đó đến những nơi ăn chơi đàng điếm, hưởng thụ nhân sinh. Ha ha, chúng ta còn trẻ mà.
Mọi người thấy mặt hắn xấu xí thì liền cau mày lại.
Long Ưng lại mắc bệnh cũ, quên mất mặt mình “xấu đau”.
Lạc Đà Vương lơ đãng hỏi:
- Địch Đoan ngươi vừa đi hết một tuyến hàng?