Long Ưng nghe vậy liền yên tâm. Nhưng nghĩ đến việc có lẽ đoàn thê thiếp đi theo Hoành Không Mục Dã lành ít dữ nhiều, hắn lại động lòng trắc ẩn. Nhớ năm xưa, sau yến hội, họ cùng đi bên hành lang ven hồ ngoài cung Thượng Dương. Những cô gái cùng Mỹ Tu Na Phù nhẹ nhàng nhảy múa hát ca, khiến hắn buồn bã không thôi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Tráng nói:
- Đến giờ vẫn chưa hiểu được. Sau khi về nước, chúng ta cùng đại vương viễn chinh Nam Chiếu. Đại vương bị người đánh lén, chết trên đường hành quân. Vương tử và chúng ta lúc đó đang ở một nơi khác. Sau khi nghe được tin ác đành phải lùi binh, đưa di thể đại vương từ biên giới về thủ đô.
Long Ưng nói:
- Người đột kích đại vương các ngươi, có phải người do Nam Chiếu phái ra không?
Lâm Tráng nói:
- Nam Chiếu không có cao thủ như vậy. Không biết thích khách làm thế nào để giả mạo thành chiến sĩ của chúng ta, rồi bất ngờ hành động. Sau khi giết chết hơn mười cao thủ hộ giá và Đại vương, liền trốn thoát thành công. Vương tử nói nhất định thích khách có nội gian giúp đỡ, nếu không thì không thể tiếp cận Đại vương đến như vậy.
Phong Quá Đình nói:
- Đại vương các người qua đời, có phải sẽ do Vương tử kế vị không?
Lâm Tráng nói:
- Vương tử chỉ là cháu họ của Đại vương. Đại vương có một người con là Xích Đức Tổ Tán, giờ vừa tròn tuổi rưỡi - sẽ do ngài tiếp tục ngôi vua. Hiện tại tổ mẫu của ngài là Một Lư Thị Xích Mã Loại nghe các báo cáo. Nhưng, người chính thức đưa ra quyết định lại là Chi Thanh Lệ - mẹ ruột của Xích Đức Tổ Tán. Người phụ nữ này từng cầu hoan với Vương tử, nhưng bị Vương tử từ chối, từ đó nảy lòng căm hận.
Vạn Nhận Vũ chau mày:
- Lý do này, có lẽ không đủ để Chi Thanh Lệ gây chiến với Vương tử.
Lâm Tráng nói:
- Bởi Đại vương coi trọng Vương tử nhất - coi ngài như con đẻ. Còn hi vọng để Vương tử nối nghiệp. Nhưng Chi Thanh Lệ phản đối kịch liệt, rồi có không ít đại thần phụ họa. Vì vậy, việc này không thành được.
Ba người hiểu ra, đây là cuộc chiến để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Long Ưng nói:
- Vương tử không phải là anh hùng mà người trong nước các ngươi kính trọng sao?
Lâm Tráng ngạo nghễ nói:
- Đến hôm nay, vẫn không ít người trong nước ủng hộ Vương tử. Sau khi chúng ta về thủ đô, không hề đề phòng. Vì vậy, khi Chi Thanh Lệ xuất binh, chúng ta không hề nghe được bất kỳ tin tức nào từ trước. Do không kịp đề phòng, không chống lại được sự tấn công mạnh mẽ của kẻ địch, nên phải đột phá vòng vây và trốn đi. Nếu như chiến đấu chính diện, chúng ta đâu có sợ ai chứ?
Phong Quá Đình không hiểu:
- Chẳng phải Vương tử là đại soái nắm quân quyền sao? Chi Thanh Lệ có thể điều động ai đến đối phó với các ngươi chứ?
Lâm Tráng giải thích:
- Ngoài Vương tử, còn có một đại soái nữa. Người này tên là Khâm Một Thần Nhật. Y xuất thân từ gia tộc lớn, trợ giúp tiên vương Đô Tùng Mang Ba Kết thảo phạt Luận Khâm Lăng của tộc Cát Nhĩ, lập đại công, được thăng lên chức đại soái. Chúng ta xuất chinh Nam Chiếu. Binh quyền ở thủ đô rơi vào tay y. Chính do y cật lực ủng hộ, Xích Đức Tổ Tán mới được làm vua khi còn lót tã như vậy.
Long Ưng nói:
- Nhất định giữa Khâm Một Thần Nhật và Chi Thanh Lệ có tư tình. Sau khi xử lý Vương tử, Khâm Một sẽ lộ mặt gian xảo, ép cô nhi quả phụ nhường ngôi vua.
Mọi người gật đầu đồng ý. Cục diện ở Thổ Phiên bây giờ rõ ràng là một âm mưu đoạt ngôi lớn, do Khâm Một đứng ra dàn xếp. Bao gồm cả hành động đánh lén Đô Tùng Mang Ba.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Khâm Một cũng câu kết với người ngoài. Nếu không, làm sao lại có được cao thủ đáng sợ như vậy. Hắn không những có thể ám sát thành công Quý vương dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, sau khi sự việc xảy ra còn có thể trốn thoát, khiến các ngươi không thể tìm được chứng cứ?
Lâm Tráng tức giận:
- Đúng là vậy. Sau này chúng ta cũng đã nghe được, soái phủ của Khâm Một có một đám cao thủ Thiên Trúc. Một người trong số đó tên là Ô Tố. Nghe nói y là đệ nhất cao thủ của vương triều Thiên Trúc Giới Nhật, tinh thông mật tu Yoga. Võ nghệ của y đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa. Khi chúng ta rơi vào cuộc chiến tranh ở Nam Chiếu, Khâm Một lại tiếp đón Sứ tiết đến từ Đột Quyết.
Phong Quá Đình nói:
- Khi Khâm Một dẫn quân đánh vào soái phủ, các ngươi có gặp phải cao thủ Thiên Trúc hay Đột Quyết không?
Lâm Tráng nói:
- Thực sự chúng ta đã giao đấu với rất nhiều người lai lịch không rõ ràng, cũng khiến chúng ta bị thương nặng. Ta thuộc về đoàn tân binh của Vương tử, số người đạt tới năm nghìn. Soái phủ nằm trên núi có địa hình hiểm trở, với quy mô một chiến trang. Nhưng chúng ta vẫn không đấu lại được với đối phương. Cuối cùng số người trốn thoát được, không đến năm trăm người.
Mọi người có thể tượng tượng được sự khốc liệt của cuộc chiến đó.
Lâm Tráng nói:
- Sau khi thoát ra khỏi phạm vi thủ đô, Vương tử biết Ưng gia nhất định sẽ tới giúp chúng ta. Nên ngài đã phái ta và một người nữa đến đợi Ưng gia ở đây và Thanh Hải. Đây là hai con đường nhất định phải đi qua khi tới cao nguyên.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Làm thế nào để đi từ đây đến chỗ các ngươi?
Lâm Tráng nói:
- Từ phía bắc đến chỗ chúng ta, có hai con đường. Con đường thứ nhất là xuyên qua sa mạc Kumtag, vượt núi A-erh-chin, đến Thanh Hải trước, rồi vượt qua ngọn núi phía tây. Con đường khác là lên núi Côn Lôn gần Vu Điền, nhưng con đường đó rất khó đi.
Phong Quá Đình bèn hỏi:
- Đi qua sa mạc lại dễ hơn lên núi sao?
Lâm Tráng nói:
- Trong sa mạc Kumtag có hai ốc đảo, chỉ cần biết được vị trí của nó là không hề khó đi. Năm xưa, chúng ta trở lại từ Trung Thổ cũng đi theo con đường này.
Long Ưng quả quyết nói:
- Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát trước khi trời sáng.
An Thiên khen:
- Quả nhiên là huynh đệ của Hoành Không Mục Dã, làm việc nghĩa không hề chùn bước. Vương tử đã nói Ưng gia là chiến sĩ đáng sợ nhất thế gian - một người đánh thắng hơn thiên binh vạn mã. An Thiên có thể cùng nói chuyện với mọi người - là sự vinh hạnh của ta, cũng là vinh hạnh của dân tộc ta.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Gần đây, có người lạ mặt nào không?
An Thiên nhìn sang Ba Đạt ngồi im nghe chuyện, ngụ ý y đã có thể lên tiếng.
Ba Đạt không còn thần thái thong thả như trước, mà lên tiếng đầy kính trọng:
- Những người đi qua thực sự rất nhiều. Có điều, giờ là mùa có nhiều người qua lại, không có gì bất thường hết. Những thương lữ người Hán thực sự có ít hơn.
An Thiên giải thích:
- Nghe nói, người Đột Kỵ Thi đang khai chiến với quý quốc. Rất nhiều người Hán đứng ngoài quan sát, điều này có thể hiểu được.
Phong Quá Đình biết được Vạn Nhận Vũ đang thám thính tình hình địch, nên hỏi sang chủ đề khác:
- Trên vùng thảo nguyên này, ngoài quý tộc ra, còn những tộc khác không?
An Thiên lại ngụ ý để Ba Đạt nói. Rõ ràng vì Ba Đạt dẫn họ tới, lập được công lớn nên có nhiều cơ hội hơn.
Ba Đạt đáp:
- Vùng thảo nguyên này rất lớn, có thể có rất nhiều người. Ngoài tộc của chúng ta, còn hơn hai mươi dân tộc khác. Nhưng, chúng ta là dân tộc lớn mạnh nhất. Khi gặp phải chuyện, chúng ta sẽ chĩa tất cả đầu mũi tên ra ngoài.
Long Ưng và những người khác nhìn nhau, đều cảm thấy bất an. Bởi lẽ, vừa có những dân tộc du mục khác lại không hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của An Thiên, rất dễ tiết lộ thông tin họ tới thảo nguyên.
Chợt có tiếng cười vang lên. Có tiếng nói ngọt ngào của phụ nữ với An Thiên bên ngoài lều. An Thiên nói gì đó, hai cô vợ trẻ do Hoành Thiên Mục Dã tặng cầm một cuộn vải vào lều, đặt trước mặt An Thiên.
Họ không liếc ngang, liếc dọc. Làm xong liền đi ra khỏi lều.
An Thiên nhìn cửa lều, ngạo nghễ nói:
- Khi họ mới vào lều của ta vẫn là những cô gái trinh tiết. Từ đó tới nay, để họ sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, là kết quả lớn nhất của ta.
Rồi y lại ra dấu với Ba Đạt.
Ba Đạt vội rướn người nâng cuộn vải lên, đặt trước mặt Long Ưng.
An Thiên nói:
- Đây là vải bông do đích thân vợ ta dệt, rất bền, dày mà mềm. Loại vải này làm quần áo mặc trong sa mạc rất thích hợp. Ngoài ra, còn có tác dụng khác. Có thể làm chiếu ngủ, nếu xé thành từng mảnh, còn có thể làm bấc đèn. Cuộn vải này là món quà của ta cho các ngươi.
Rồi y lại nói với Ba Đạt:
- Thứ ngươi đáp lễ là gì?
Ba Đạt nói:
- Ta đã hứa tặng cho mỗi người một túi muối.
An Thiên gật đầu thể hiện sự hài lòng.
Món quà thế này, ba người không muốn lấy, nhưng cũng biết không thể từ chối, còn phải giả bộ vui mừng. Sau khi rời khỏi thảo nguyên, họ sẽ tìm cách xử lý sau.
An Thiên nói mong thần phù hộ các ngươi - rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Ba người Long Ưng vẫn chưa buồn ngủ, cùng Lâm Tráng đến một căn lều lớn khác mà An Thiên dọn ra để tiếp đãi họ. Họ nói chuyện rõ hơn về địa thế và nhân khẩu của Thổ Phiên, chi tiết về tuyến đường lên núi. Cách một canh giờ trước khi trời sáng, họ mới chợp mắt một lúc.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bốn người đã đặt chân lên con đường đi tới cao nguyên.
Trước khi khởi hành, Phong Quá Đình lặp lại việc cũ. Y lấy thuốc nhuộm nhuộm đen bốn chân Tuyết Nhi, giảm bớt nguy cơ họ bị nhận diện.
Họ lưu luyến rời khỏi thảo nguyên. Được Lâm Tráng dẫn đường, cả ba trở lại vùng hoang mạc khiến họ chán ghét. Tất cả đều phải dùng ý chí kiên cường khắc phục lại suy nghĩ muốn quay đầu trở về Bồ Xương, mà tiến bước về phía sa mạc Kumtag.
Long Ưng và những người khác chẳng buồn nhìn sang xung quanh nữa.
Bởi dù nhìn về hướng nào, đều nhìn thấy những thứ giống nhau, đó là cát vàng, đá, đá, cát vàng. Không gian không thay đổi, thời gian cũng như dừng lại, không có chút sự sống nào.
Đây là một thế giới không có liên kết với sinh mạng. Nóng chết người, và cũng lạnh chết người. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông có thể cùng xuất hiện trong một ngày.
Có điều theo những gì Lâm Tráng nói, nếu so với sa mạc, nơi này đã là cõi tiên trong nhân gian rồi.
Ngày nghỉ đêm đi, họ lên đường được năm ngày. Sa mạc Kumtag khiến người ta phát sợ đã thấy ở xa xa. Tưởng như rất gần, nhưng vẫn phải đi thêm hai đêm nữa, họ mới đến vùng biên giới sa mạc. Khi mặt trời mọc, họ lập trại nghỉ, rồi căng lều tránh ánh nắng, để ngựa không bị bỏng.
Mọi người đứng trên một tảng đá, nhìn vào sâu trong sa mạc. Quả nhiên, như những gì Lâm Tráng nói. Tất cả đơn điệu hơn nhiều so với vùng bán hoang mạc. Trước mắt chỉ có những cồn cát cao, những vân cát hình ốc oáy, trải dài đến vô tận.
Lâm Tráng nói:
- U linh trong sa mạc sẽ ra hại người vào giữa trưa.
Long Ưng cười nói:
- Có thể nhìn thấy chúng sao?
Lâm Tráng hiện vẻ sợ hãi:
- Nếu nhìn thấy thì đã không sợ. Chính vì chúng vô hình vô ảnh, nên mới khiến người ta không làm gì được.
Vạn Nhận Vũ là người không tin ma quỷ, gã nói:
- Đã không nhìn thấy, không sờ được, sao biết được sự tồn tại của chúng?
Lâm Tráng thâm trầm nói:
- Lực lượng của u linh thể hiện trên người bị chúng tấn công. Giống như bệnh nóng phát tác đúng giờ vậy. Người bị hại toàn thân mềm nhũn, không những sức cùng lực kiệt, còn hoàn toàn mất đi ý chí. Họ giống như phát điên, không khống chế được lưỡi, không thể nói nên lời, hoặc chạy như điên vào sâu trong sa mạc. Đó là tình trạng nghiêm trọng nhất, không qua khỏi cái chết.
Phong Quá Đình bình tĩnh:
- Sự nguy hiểm của sa mạc thực sự lớn hơn nhiều so với những gì chúng ta tưởng tượng. Theo ta đoán, điều này không liên quan gì tới u linh, mà là một căn bệnh đáng sợ ở sa mạc.
Lâm Tráng nói:
- Đêm mai chúng ta phải dắt ngựa đi, nếu không chúng sẽ không chịu nổi cho đến khi tới ốc đảo.
Long Ưng cười nói:
- Sau khi đến đây, ngươi mới là cao thủ duy nhất. Chúng ta đều là tùy tùng thôi.
Lâm Tráng vội vàng xua tay khiêm nhường, gã rất xấu hổ.