Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 148: Q.4 - Chương 148: Tín sử dẫn đường (thượng).




Người đó khoảng ngoài năm mươi tuổi. Động tác nhanh nhẹn. Bước đi như bay. Thân thể rắn chắc, thần thái hơn người. Trên mặt mọc đầy râu quai nón, khí sắc bất phàm. Xem ra hắn là người có kiến thức. Hèn gì được người trong tộc tôn kính, phong làm lãnh tụ.

Không cần giới thiệu cũng biết người già đó là An Thiên.

Quần áo và khăn quấn đầu của lão đều màu xanh nhạt, thần sắc nghiêm túc, có phần chút căng thẳng. Long Ưng và người khác không hiểu nổi. Tâm trạng này có lẽ không có liên quan với cuộc sống an nhàn, không ai tranh giành quyền thế của An Thiên.

Cuối cùng An Thiên đã tới trước mặt mọi người. Lão nhìn ba người với ánh mắt sắc bén. Sau đó, y nói bằng tiếng Hán rất sõi khiến cả ba đều không thể ngờ được:

- Hãy nói tên của các ngươi!

Long Ưng dồn sự kinh ngạc trong lòng xuống, thay mặt báo tên từng người một.

Điều khiến hắn càng không ngờ, An Thiên phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa. Y giơ hai tay lên bầu trời, xúc động nói:

- Cảm ơn trời, cuối cùng họ cũng đã tới.

Rồi y lại dặn vài câu với tiểu tử bên cạnh. Hắn không biết đã nhận mệnh lệnh gì, liền đi khỏi.

Ba người nhìn nhau, không biết phải ứng đối ra sao.

An Thiên đột nhiên tiến nhanh về phía trước. Đầu tiên y ôm lấy Long Ưng, sau đó ôm lấy Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình.

Sau khi ôm xong, An Thiên tuyên bố vài câu với mọi người. Hơn một trăm người có mặt đều đồng loạt phát ra tiếng hoan hô khiến cho bầu không khí trở nên sôi động.

Ba Đạt thấp giọng giải thích với ba người:

- An Thiên nói rằng các ngươi là bạn của ta.

Rồi y lại hứng khởi nói:

- Các ngươi khiến ta nở mày nở mặt, về sau chúng ta là bạn bè và huynh đệ. Ha!

Sắc mặt An Thiên thay đổi, trở nên vui vẻ hài hòa, y nói rất thân thiết:

- Ba người! Xin mời đi theo ta.

Họ và Ba Đạt đi theo sau y, dắt ngựa lên đỉnh đồi.

Đến bên ngoài một chiếc lều vuông lớn, có mấy phụ nữ trẻ tuổi bước tới, chăm sóc ngựa cho họ.

An Thiên vào lều, rồi vẫy tay bảo họ vào cùng.

Long Ưng và những người khác gỡ đồ đạc và yên ngựa. Vạn Nhận Vũ lấy hai tấm lụa, được sự hướng dẫn của Ba Đạt, họ cùng bước vào lều.

Trong căn lều vuông rất rộng rãi, có tám chiếc dựng trụ, và được đỡ lấy bởi bốn chiếc xà ngang. Trông vô cùng kiên cố. Trên mặt đất trải một tấm thảm dài, hoa văn rất đẹp, đó là kiệt tác của người thợ khéo tay.

Vạn Nhận Vũ cung kính tặng An Thiên hai tấm lụa. Sau khi nhận, An Thiên rất phấn khởi, rồi cất giọng gọi hai cái tên nào đó. Hai cô gái xinh đẹp như mây bước vào. Mỗi người cầm một tấm lụa, vui vẻ đi ra ngoài.

Ba người đều sáng mắt lên. Trông phong thái của họ - có lẽ họ là hai bà vợ của An Thiên. Cả hai không hề già nua xấu xí như trong tưởng tượng của họ, mà lại là những cô gái vô cùng xinh đẹp. Tuổi họ không vượt quá ba mươi, cơ thể hấp dẫn, nhưng thần thái lại đoan trang, ánh mắt không hề liếc ngang liếc dọc. Giống như ba người không hề tồn tại vậy, cả hai chỉ nói với An Thiên bằng thứ ngôn ngữ họ không hiểu.

An Thiên ôn hòa nói:

- Khi còn trẻ, ngoài buôn bán phụ nữ ra, ta đã làm tất cả mọi việc. Khi làm ăn buôn bán, ta làm tốt hơn so với bất kỳ ai khác. Và, ta còn là một chiến sĩ xuất sắc, không có thuật cưỡi ngựa của một ai so được với ta. Không biết bao cô nương nhìn thấy ta là muốn ôm lấy. Gần mười năm ta mới chịu sống một cách yên ổn. Ha ha!

Long Ưng rung động trong lòng, hắn hỏi:

- Giờ đây còn có hoạt động bán buôn phụ nữ nữa sao?

Song, hắn liếc nhìn sang Ba Đạt. Y lộ ánh mắt kính nể ngưỡng mộ - rõ ràng rất kính trọng những gì An Thiên đang kể.

Ánh mắt An Thiên lộ vẻ đề phòng, nói:

- Hôm nay không nói đến chuyện này.

Rồi y sờ vào tấm thảm:

- Những tấm thảm này mua từ Vu Điền ở góc tây nam biển Đại Sa. Nói tới nghề làm thảm, không ai so được với người Vu Điền.

Rồi y lại nói:

- Chúng ta uống trà trước đã.

Ba người tưởng y sẽ lớn tiếng gọi vợ bưng trà đến cho họ uống. Ai ngờ, An Thiên đích thân lấy đồ nghề pha trà từ một góc ra, rồi đốt lửa pha trà ở giữa lều. Động tác y chầm chậm, lại liên tục nói lầm bầm. Có lẽ đang cảm tạ một vị thần nào mà y tin tưởng. Mặc dù có rất nhiều câu hỏi, nhưng họ cũng bị thu hút bởi sắc mặt chuyên tâm của y, đành nhẫn nại chờ đợi cơ hội thích hợp.

Ba Đạt không hề có ý giúp An Thiên, cũng ngây người nhìn giống họ.

Sau khi An Thiên đổ sữa dê vào trong, mọi thứ đã hoàn thành. Chiếc bình trà sữa dê rất tinh xảo. Có lẽ là vật từ Trung Thổ.

Trà sữa dê được chuyền trong năm người, mỗi người uống hai hớp, Vạn Nhận Vũ hỏi:

- An Thiên có biết tình hình của cao nguyên phương nam không?

An Thiên vỗ ngực, nói:

- Ta là bạn của người Thổ Phiên, đương nhiên là biết tình hình của họ. Người Thổ Phiên đều không phải là người phàm. Ta từng đến cao nguyên của họ. Thật kỳ lạ, ở chỗ đó rất khó thở, nếu đi nhanh khoảng hơn 10 bước đã mệt đến độ không cử động nổi. Ha ha! Có điều ta không phải là người có tư cách nhất để nói cho các ngươi chuyện về họ. Nhưng cứ yên tâm đi! Ta đã sai người mời người có tư cách nhất đến đây. Có lẽ ông ấy sắp tới rồi.

Màn đêm buông xuống. Bên ngoài lều, thời tiết dần trở lạnh.

Mặc dù ba người không hiểu gì, nhưng đã biết được cách nói chuyện của họ, biết rằng nếu cứ chất vấn liên tục sẽ khiến họ phản cảm.

Phong Quá Đình hỏi lại:

- An Thiên, ông có biết tình hình quốc gia xung quanh không?

An Thiên thản nhiên nói:

- Từ khi bên các ngươi còn đàn ông làm hoàng đế, rất lâu rất lâu về trước, quý tộc đã xây hai quan ải lớn ở phía đông của chúng ta. Sau đó, tình hình bốn bề biển Đại Sa dần ổn định lại. Không như trước kia, hôm nay lập quốc, ngày mai vong quốc nữa.

Thời “rất lâu rất lâu về trước, khi đàn ông làm hoàng đế” mà y nói, tức là chỉ thời Hán Vũ Đế của Tây Hán, xây dựng Ngọc Môn Quan và Dương Quan ở khu vực yết hầu này. Hai quan khẩu đó nằm ở hai bên nam bắc đối diện nhau. Giống như thần bảo vệ cửa phía tây nam của Trung Thổ. Đến bây giờ, nó vẫn rất quan trọng đối với quân sự. Hán Vũ đế còn lập ra bốn quận Võ Uy, Trương Dịch, Tửu Tuyền và Đôn Hoàng. Quận Đôn Hoàng nằm ở trong hai quan.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Làm thế nào để đi tới Quy Tư?

An Thiên nói:

- Lúc này đến Quy Tư rất đơn giản. Bởi lẽ sông ngòi còn chưa biến mất. Chỉ cần tìm được sông Khổng Tước ở phía bắc Thần Hải, đi men theo sông về phía bắc, rồi rẽ sang tây, là tới Yên Kỳ. Nước Cao Xương nằm phía đông bắc Yên Kỳ. Đi qua Yên Kỳ, men theo dòng sông, là tới sông Tarim lớn nhất. Từ Yên Kỳ đi về phía tây tới Quy Tư, chạy ngựa nhanh thì tám ngày đến nơi.

Long Ưng khen ngợi:

- An Thiên thật là học rộng biết nhiều, nắm rõ về đường gần ngõ xa như vậy. Không biết quốc gia của người Đột Kỵ Thi nằm ở đâu?

An Thiên nói:

- Người Đột Kỵ Thi nằm ở phía tây bắc xa hơn nữa. Nha Trướng của Đột Kỵ Thi Vương Sa Cát nằm ở Toái Diệp nằm ở phía tây bắc Quy Tư, cách Quy Tư khoảng sáu, bảy trăm dặm. Nhưng thành Tiểu Nha Cung Nguyệt của Sa Cát, thì nằm ở phía bắc Quy Tư, lộ trình gần hơn nửa.

Vạn Nhận Vũ cười khổ:

- Chỉ mấy câu nói của An Thiên, mà hơn cả những gì ta nghe ngóng hơn mười ngày.

Chạm đúng mạch nói chuyện, An Thiên rất hứng thú. Sau khi uống một ngụm trà, y từ từ nói:

- Sông ngòi là con đường tốt nhất. Có điều nhất định phải phân biệt giữa dòng chính và nhánh sông. Góc tây nam Thần Hải chúng ta là nơi đổ vào của sông Thả Mạt. Đi men theo sông về phía tây nam, vượt qua biển Đại Sa, là một loạt các ốc đảo lớn nhỏ nối nhau như chuỗi ngọc, cũng là nơi của thành Bồ Đào, thành Điển Hợp và thành Thả Mạt. Từ đó, đi tiếp về phía tây. Sau khi vượt qua hai dòng sông lớn, là đến thành Vu Điền. Thủ đô của người Vu Điền, nằm ở sông Vu Điền. Vu Điền là nơi thịnh vượng nhất của phía nam biển Đại Sa. Là nơi tập trung của thương lữ các nước, vô cùng náo nhiệt hỗn loạn. Những thứ mà đàn ông chúng ta thích, đều có ở đó.

Ánh mắt của Long Ưng sáng bừng lên, nói:

- Tây Vực mà lại có một thành phố thú vị vậy sao.

An Thiên nói đầy ẩn ý:

- Đối với những người bên ngoài tới như các ngươi, tai họa lớn nhất không phải là mã tặc, mà là lạc đường. Chỉ cần tính trong gần hai mươi năm nay thôi, đã có biết bao đội lạc đà cả hơn trăm người đột nhiên mất tích, về sau không xuất hiện nữa. Thật ra, biết đường không hề khó. Chỉ cần nắm được tình hình phân bố của sông ngòi trên những sa mạc lớn bé này, là như đi về nhà vậy. Sao có thể không biết cách vén màn vào trướng, tìm đến cơ thể người phụ nữ của mình. Ha ha!

Ba người vội vàng khiêm tốn thỉnh giáo.

An Thiên nói:

- Đầu tiên nói đến đầu nguồn. Đó là nơi bắt đầu từ Băng Xuyên trên núi Tuyết Sơn. Từ phía đông nam của ngọn Teram Kangri, trên núi Khách Lạt Côn Lôn, chảy xuống. Khi đến chân núi bèn chia thành ba dòng sông, đổ vào biển Đại Sa. Đó là sông Yarkand, Aksu và sông Hòa Điền. Ba dòng sông này là ba nguồn nước chính của sông Tarim kéo dài qua biển cát nằm ở phía Bắc của biển Đại Sa. Sông Hòa Điền nằm trong số đó, khi lượng nước đủ, nó sẽ chảy xuyên biển Đại Sa từ nam đến bắc, đổ vào sông Tarim. Sông Tarim thì chảy men theo biên giới phía bắc của biển Đại Sa, khúc khuỷu từ tây sang đông, rồi lại vòng về đông nam, xuyên quá phía đông biển Đại Sa. Cuối cùng nó đổ vào Thần Hải của chúng ta. Sông Khổng Tước chỉ là tên của một đoạn sông khoảng từ Quy Tư đến chỗ chúng ta, vẫn thuộc vào sông Tarim.

Phong Quá Đình hứng thú với sông Hòa Điền xuyên ngang “biển chết” nhất, nên hỏi cụ thể về nó.

An Thiên nói:

- Sông Hòa Điền đến từ hai nguồn nước. Vì vậy, dào dạt sức sống, trở thành dòng sông duy nhất có thể chiến thắng biển Đại Sa. Hai nguồn nước đó là sông Karakash và sông Yurungkash. Sông Karakash bắt nguồn từ phía bắc núi Khách Lạt Côn Lôn. Sông Yurungkash bắt buồn từ núi Côn Lôn. Khi đến bình nguyên, tụ thành một dòng, tên là sông Hòa Điền. Sau khi qua biển Đại Hải nó hợp với sông Aksu và sông Yarkand, tạo thành sông Tarim lớn nhất của chúng ta ở đây.

Long Ưng nghe đến say sưa. Hắn quên mất mình đến đây là để hỏi thăm đường tới cao nguyên. Hắn đang muốn hỏi thêm về tình hình các nước thì có tiếng vó ngựa dội đến từ xa tới gần, rồi đột nhiên dừng lại. Sau đó tiếng bước chân vang lên. Một người vén màn đi vào, quỳ đến trước mặt Long Ưng, xúc động nói bằng tiếng Thổ Phiên:

- Cảm ơn trời đất, cuối cùng thì Ưng gia đã tới.

Long Ưng định thần nhìn, rồi la lên thất thanh:

- Lâm Tráng!

Lâm Tráng là một trong những cao thủ cùng Hoành Không Mục Dã đến Trung Thổ. Lần đầu tiên Long Ưng gặp Hoành Không Mục Dã, hắn tỉ võ với gã. Do không một tấc sắt trong tay, Hoành Không Mục Dã ra lệnh thuộc hạ cho hắn mượn trường thương. Người cho mượn chính là Lâm Tráng.

Sau khi ngồi vào chỗ, Lâm Tráng gạt nước mắt nói bằng giọng Thổ Phiên:

- Là Vương tử phái ta đến chờ Ưng gia, đã đợi hơn hai tháng rồi. Cuối cùng Ưng gia cũng tới. Quả nhiên Vương tử không nhìn nhầm Ưng gia. Ngài nói, chỉ cần Ưng gia nhận được tin ngài gặp nạn, nhất định sẽ bỏ hết mọi việc đến giúp ngài.

An Thiên vuốt râu vui mừng nói:

- Vương tử là bạn của chúng ta. Hai người vợ trẻ trung của ta là món quà sinh nhật Vương tử tặng ta. Vì vậy, sau khi Lâm Tráng đến, ta luôn phái người để ý đến các ngươi.

Ba người Long Ưng nghe được Hoành Không Mục Dã vẫn bình yên vô sự, liền yên tâm. Họ hiểu tại sao sau khi Ba Đạt biết được hắn là huynh đệ của Hoành Không Mục Dã, thái độ lại thay đổi lớn đến vậy.

Phong Quá Đình hỏi thay cho Long Ưng:

- Mỹ Tu Na Phù có ở bên cạnh Vương tử không?

Lâm Tráng nói:

- Mỹ Tu Na Phù cùng chúng ta bảo vệ Vương tử, thoát khỏi vòng vây hãm của kẻ địch. Mặc dù, ai nấy đều bị thương, nhưng vẫn có thể trốn được vào núi. Có điều rất nhiều người đã bị giết.

Nói đoạn, gã lại rơi nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.