Nhuế Thanh cắn cắn môi dưới, sau đó nói: “Chị Đông, ngại quá, vừa rồi công ty gọi điện thoại tới.... Nói không thể tuyển chị.”
Đông Tâm cả kinh: “Là có vấn đề gì sao?”
Nhuế Thanh gật gật đầu, lúng túng nói: “Lúc nãy người gọi điện thoại tới là quản lý Trần, tổng phụ trách của bộ phận mỹ thuật. Ý của ông ấy là ông ấy không quá hài lòng với chị, cho nên bảo em tạm thời đừng nói chuyện lương bổng với chị. Ây da, việc này thực sự là.....” Nhuế Thanh mím môi, sau đó kéo tay Đông Tâm nói: “Chị Đông, thực sự thực sự xin lỗi chị. Ngại quá, em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành thế này. Chị đợi em về hỏi xem mọi chuyện là thế nào đã nhé.”
Đông Tâm nhớ tới tình huống lúc trước Thần Nhiên nói với mình, đảo mắt suy đoán: “Có phải là việc Thần Nhiên tuyển chị vào cũng chưa từng nói qua với Trần tổng hay không? Dù sao chị cũng là người của bộ phận mỹ thuật, cho nên quản lý Trần mới không vui?”
Nhưng vừa nói xong Đông Tâm lại lập tức tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.
Sao có thể chứ? Mặc kệ là quản lý Trần hay quản lý Lý, cũng chỉ là cái chức danh mà thôi, Thần Nhiên mới là cổ đông chính thức thứ hai của công ty. Cho dù vị quản lý Trần này EQ có hao hụt đến mức nào thì cũng không ngốc đến mức công khai chống đối với ông chủ thứ hai của công ty như thế chứ? Hơn nữa thậm chí vị quản lý Trần này còn chưa gặp cô bao giờ, sao có thể không hài lòng với cô đây?
Nhuế Thanh bên kia cũng lắc đầu: “Chắc là không phải đâu. Việc này hai người bọn họ vốn đã bàn bạc xong rồi, trước đó Thần Nhiên đã làm chủ tuyển hai người làm hiệu ứng, quản lý Trần cũng không nói gì mà.” Có lẽ cảm thấy mọi chuyện thực sự quá kì quặc, cho nên Nhuế Thanh nói được một nửa liền dừng lại, một lúc sau mới nhìn về phía Đông Tâm: “Chị Đông, chị đừng vội, đợi em về công ty hỏi một chút xem sao.”
---------
Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhuế Thanh lập tức ngựa không dừng vó chạy về công ty. Đông Tâm bởi vì chuyện này làm cho tinh thần suy sụp liền tìm đại một quán cafe bên đường vào ngồi, vừa uống cafe vừa xem tạp chí. Còn đang chán nản đột nhiên Tô Lịch gửi tin nhắn Wechat đến.
“Phỏng vấn thế nào rồi?”
Đông Tâm gõ tin nhắn lạch cách: “Đương nhiên là đậu rồi!”
Tô Lịch lập tức gửi lại một icon Like, Đông Tâm thấy vậy lập tức bĩu môi: “Nhưng sau đó bọn họ lại nói không cần em nữa....”
Lần này phải đợi mất một lúc Tô Lịch mới nhắn lại: “Em đòi mức lương mà bọn họ không trả nổi à?”
Đông Tâm thở dài, đang định trả lời thì thông báo tin nhắn của Wechat lập tức rung lên n lần. Đông Tâm kinh hãi, thoát khỏi giao diện chat với Tô Lịch liền thấy toàn bộ tin nhắn đều là của Chi Chi gửi đến. Sau khi mở tin nhắn ra cô lập tức kinh hãi lần hai: Thế mà toàn bộ đều là dấu chấm than!!!
Chi Chi: <Có onl không??? Chuyện lớn rồi!!!!>
Chi Chi: