<Chi Chi, có phải cậu biết chân tướng chuyện tớ sao chép tranh của người khác không?> Sau khi Đông Tâm gõ xong tin nhắn, tim đập thình thịch, trong lòng yên lặng cầu nguyện: Nhất định phải biết, nhất định phải biết. Nếu ngay cả Chi Chi cũng không biết ẩn tình trong chuyện này thì xem ra sẽ không còn người thứ hai nào biết nữa.
Tin nhắn của Đông Tâm gửi đi không lâu sau liền thấy Chi Chi trả lời bằng một chuỗi hỏi chấm. Đông Tâm xem xong liền tỉnh ngộ. Đúng rồi, theo logic của người bình thường thì chân tướng chuyện này không bản thân cô sẽ là người rõ nhất sao? Sao lại phải đi hỏi Chi Chi chứ?
Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang định nghĩ cách giải thích thì Chi Chi lại nhắn tiếp:
Đông Tâm lập tức kích động: <Đúng rồi, cậu mau nói lại cho tớ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đi.>
Một lúc lâu sau Chi Chi mới nhắn lại: <Cậu có phải chính chủ không thế?>
Đông Tâm: <Đúng là tớ! Nhưng.... Gần đây tớ gặp một chút chuyện nên không nhớ rõ một số chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây. Tớ cũng biết nói như thế này rất không khoa học nhưng cậu phải tin tớ! Tớ không lừa cậu đâu! Tên thật của cậu là Lâm Chi Chi, sợ nhất rắn và gà, thích ăn nhất là táo và lẩu, trong nhà có nuôi một con mèo tên là Khoai Miếng. Chúng ta quen nhau trên diễn đàn Mạn Mộng. Câu đầu tiên cậu nói với tớ chỉ có một chữ: Chiiiiiiiiiiiiii....>
Lần này Chi Chi lập tức trả lời sau vài giây: <Ồ, những việc này tớ chỉ nói với một mình Tâm Tâm, chẳng lẽ cậu là chính chủ thật?>
Đông Tâm thấy vậy liền nhắn lại n chữ “Đúng”, nhưng còn chưa kịp gửi đi thì Chi Chi lại nói: <Nhưng....cho dù không phải chính chủ thì những thứ này không phải đều có trong lịch sử trò chuyện sao?>
Đông Tâm cứng họng, thiếu chút nữa thì chết vì tức. Mấy năm không gặp, Chi Chi đơn thuần đáng yêu cũng bị làm hư rồi, thế nhưng lại học được cách “sặc người“. Trong lúc Đông Tâm còn đang cảm thán thì Chi Chi lại gửi lại một icon gian xảo, nói:
Đông Tâm há hốc mồm: Thế này là thế nào chứ? Là đang nói mát cô bị ngốc à? Đông Tâm phát điên, vừa khóc vừa gõ chữ:
Sau khi Đông Tâm gửi đi bốn năm cái tin nhắn mới chợt nhận ra một điều, a, không phải Wechat có cả gửi tin nhắn thoại sao? Chỉ cần mình gửi tin nhắn thoại có giọng nói của mình đi không phải đã chứng minh được bản thân chính là Đồng Tâm rồi sao? Nghĩ đến đây Đông Tâm vừa nút ghi âm giọng nói đang định nói thì lại có tin nhắn mới.
Chi Chi: <Tô sama, tuy rằng tôi rất cảm động việc anh khuyên Tâm Tâm nên điều tra sự việc năm đó, nhưng tôi đã hứa với cô ấy là sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai thì sẽ nhất định không nói. Anh cũng đừng đi điều tra thêm nữa, cứ để cho chuyện này phủ bụi mãi mãi ở trong lịch, sử, trò, chuyện đi.>
Nhìn đoạn tin nhắn này, con mắt Đông Tâm lập tức sáng ngời! Đúng thế, sao cô lại không nghĩ đến nhỉ? Bình thường cô và Chi Chi đều liên lạc qua Khấu Khấu*, nếu cô đã kể hết mọi chuyện cho Chi Chi thì chẳng phải chỉ cần xem lại lịch sử trò chuyện là có thể biết được chân tướng sự việc năm đó rồi sao?
Nghĩ như vậy, lại nhìn đoạn tin nhắn này của Chi Chi, Đông Tâm có chút dở khóc dở cười. Cách 6 năm, Chi Chi quả nhiên đã không còn là cô gái ngốc bạch ngọt năm đó nữa. Cô ấy cố tình viết cách mấy chữ “Lịch sử trò chuyện” còn không phải để Tô Lịch chú ý đến nó sao? Khụ khụ! Cô ấy đúng là đã bán đứng cô một cách vô cùng hàm súc!
Như như vậy cũng không sao, so với việc giải thích lại từ đầu với Chi Chi chuyện mình trọng sinh thì tốt hơn khá nhiều. Cân nhắc xong, Đông Tâm liền dứt khoát bắt chước ngữ khí của Tô Lịch nói cảm ơn. Sau đó lập tức nhận được tin nhắn trả lời của Chi Chi: <Tô sama đừng khách khí o(n_n)o, chỉ cần sau này anh nhớ xóa đoạn lịch sử trò chuyện này đi là được nhé. Moah moah....>
Đông Tâm đọc xong liền có một loại xúc động muốn ném điện thoại. Chẳng có lẽ Chi Chi ngốc manh đáng yêu của cô chỉ là ngụy trang mà thôi??
---------
Sau khi vội vàng chạy về nhà, Đông Tâm liền bới ra từ trong kho cái notebook mình dùng để lên mạng từ 6 năm trước. Tuy rằng nó đã tả tơi hết cả rồi nhưng may mà vẫn khởi động được, mà càng may mắn hơn chính là lịch sử trò chuyện năm đó vẫn còn lưu ở trong máy! Biết đây sẽ là một đại công trình, cho nên Đông Tâm liền tự pha cho mình một ấm hồng trà, sau đó chọn lịch sử trò chuyện từ năm 2009 rồi vừa uống trà vừa chậm rãi xem lại nội dung trò chuyện của mình và Chi Chi.
Theo như Văn Tử kể lại thì sau khi cô bắt đầu làm việc ở Marvel thì cũng bắt đầu quen với Tô Yến. Lịch sử trò chuyện bắt đầu từ năm 2009 nội dung chính là cô kể lể với Chi Chi Tô Yến như thế nào abcxyz các thứ. Nào thì hôm nay nam thần mặc một cái áo khoác bành tô màu đen siêu soái, nào thì cuộc họp hôm nay nam thần ngồi ngay cạnh cô, khiến cô siêu cấp hồi hộp, rồi thì hôm nay lúc nam thần đi pha cafe cư nhiên hỏi cô có muốn uống một tách không....hôm nay.... Hôm nay.... Hôm nay.....
Thời gian dần trôi, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng ái muội, lúc này, hai người thậm chí còn cùng nhau đi Hokkaido du lịch. Sau đó, thì sự kiện Thất Tịch xảy ra. Sau khi biết mình bị làm lốp xe dự phòng đến hơn một năm, tâm trạng Đông Tâm vô cùng sa sút, cho nên đã xin nghỉ phép dài hạn để đi du lịch. Sau đó cô không onl liên tục bốn tháng, mãi cho đến tết Nguyên Đán mới đột ngột xuất hiện trở lại, nhắn cho Chi Chi: <Tình yêu à, năm mới vui vẻ nhé! Tớ từ chức rồi, cũng đã dọn ra khỏi nhà luôn. Còn nữa, tớ với Tô Yến cũng hoàn toàn chấm dứt rồi>
Sau đó một hồi dò xét cẩn thận của Chi Chi, cuối cùng Đông Tâm cũng mở rộng cửa lòng kể hết mọi chuyện xảy ra mấy tháng nay. Chuyện là thế này, sau khi Đông Tâm vào làm ở Marvel không bao lâu thì liền tiếp nhận hạng mục trò chơi <Hoang hỏa>. Nhưng vì lo lắng Đông Tâm chỉ là người mới, không nắm giữ thuần thục kĩ thuật đồ họa 3D cho nên công ty liền cử một họa sĩ khác tên là Ngải Mỹ đến làm chủ biên, Đông Tâm làm trợ thủ.
Dưới sự chỉ đạo của Ngải Mỹ, Đông Tâm hoàn thành một loạt các thiết kế nhân vật. Lúc đó Đông Tâm còn than thở Chi Chi là làm việc thế này đúng là đày đọa người ta, cái mũi vẽ như thế nào, tóc dài hay tóc ngắn, cái gì cũng phải nghe chủ biên hết. Bản thân không được sáng tạo chút nào, không khác gì con rối gỗ cho người ta giật dây. Lúc đó Chi Chi nghe xong còn an ủi Đông Tâm là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai. Chỉ cần chờ ngày trò chơi này được tung ra thị trường thì Đông Tâm liền có tác phẩm của mình, sau này có thể tự nhận hạng mục của riêng mình.
Trong lòng Đông Tâm cũng suy nghĩ như vậy, ai ngờ <Hoang Hỏa> vừa tung ra bản beta thôi thì trên các diễn đàn game lớn lập tức bùng nổ. Bốn nhân vật chính trong Hoang Hỏa có tạo hình thiết kế gần như là giống như đúc với một trò chơi tương tự của Mỹ, thậm chí là vũ khí và bối cảnh của nhân vật cũng giống nhau như đúc.
Một phần cũng là do Đông Tâm số nhọ. Mấy năm đó, trong cái vòng luẩn quẩn này bầu không khí vẫn luôn vẩn đục, các thể loại sao chép, ăn cắp ý tưởng mọc lên như nấm, hơn nữa bởi vì tất cả mọi người đều làm mà cũng chẳng sao nên các công ty game cũng không lo lắng hay sợ hãi điều gì hết. Nhưng cố tình Đông Tâm lại đụng phải một chính chủ khốc liệt.
Vốn là cái công ty game của Mỹ này trước đó đã bị người ta sao chép đến 7, 8 trò chơi rồi, cho nên sau khi thấy <Hoang Hỏa> được tung ra thì liền tức nước vỡ bờ, đâm đơn kiện Marvel lên tòa. Sau khi tổng bộ của Marvel biết chuyện này thì vô cùng khiếp sợ, yêu cầu phân nhánh Trung Quốc lập tức điều tra rõ ràng sự việc. Lúc đó Đông Tâm vẫn đang đi du lịch bên ngoài, sau khi biết chuyện này liền vội vã trở về. Nhưng khi cô về đến công ty, chân còn chưa kịp đứng vững thì người của bộ phận hành chính đã nói với cô có thể sang phòng tài vụ lấy tiền.
Ngải Mỹ đã đổ toàn bộ trách nhiệm cho Đông Tâm. Trong báo cáo điều tra cô ta nói toàn bộ ý tưởng và thiết kế đều là một mình Đông Tâm nghĩ ra, mình hoàn toàn không liên quan gì hết. Mà sai lầm lớn nhất của cô ta chính là kiểm duyệt không nghiêm ngặt, chưa từng nhìn thấy trò chơi kia của Mỹ nên mới để Đông Tâm làm cá lọt lưới.
Đối mặt với sự chỉ trích của Ngải Mỹ, Đông Tâm giận đến run người, nhưng cho dù cô có giải thích thế này thì cũng không có ai chịu nghe, cuối cùng, cô bị bảo vệ đuổi ra khỏi văn phòng.....
Lúc đó Chi Chi đã trấn an Đông Tâm: <Tình yêu à, cậu đừng đau khổ. Nhất định có cách để chứng minh cậu trong sạch mà. Không phải cậu bảo mỗi lần nộp bản thảo đều là gửi đến mail của Ngải Mỹ sao? Cậu in nội dung mail cho mọi người xem là được rồi mà. Trên đó đều là chứng cứ còn gì. Chỉ cần thấy những mail đó, boss của các cậu không phải sẽ hiểu rõ chuyện toàn bộ những thiết kế đó đều là Ngải Mỹ bắt cậu vẽ như thế à?>
Đông Tâm nói: <Nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi. Mail bọn tớ sử dụng là mail của công ty>.
Chi Chi: <Là sao?>
Đông Tâm: <Chờ đến khi tớ lấy được chứng cứ trong mail thì chỉ sợ những mail trước đó đều đã bị xóa hết rồi...”
Chi Chi khiếp sợ: <Rốt cuộc Ngải Mỹ này có địa vị thế nào cơ chứ? Thế mà có thể làm được như vậy!!>
Đông Tâm: <Thực sự là vì bối cảnh của Ngải Mỹ thôi sao? Tớ lại cảm thấy dường như có người đứng sau chuyện này. Chi Chi, cậu nghĩ lại xem, toàn bộ thiết kế của bọn tớ đều phải trình lên cấp trên, sau đó đợi cấp trên phê duyệt thì mới có thể tung ra thị trường. Cho dù tớ có ngốc thì Ngải Mỹ cũng không đến mức ngốc như thế phải không? Chẳng lẽ mọi người ở cấp cao quản chưa xem những thiết kế đó bao giờ à? Một chuyện lớn như thế mà bọn họ đến hỏi cũng không thèm hỏi tớ một câu mà đã đẩy tớ ra làm đệm thế thịt rồi chạy lấy người....>
Chi Chi gửi đến một icon choáng váng, <Ý cậu là?>
Đông Tâm: <Việc này chính là do công ty bày ra. Tớ cũng được, mà Ngải Mỹ cũng thế, chỉ là quân cờ của mấy người bên trên mà thôi. Nếu <Hoang Hỏa> không bị thị trường phát hiện, hoặc cho dù bị nháo lên cũng chả sao, chỉ cần công ty bên kia không kiện thì cả nhà đều vui. Nhưng một khi đối phương khởi tố thì tớ liền trở thành vật hy sinh ngay lập tức. hahaha.>
.......
Đọc đến đây tay chân Đông Tâm liền trở nên lạnh lẽo, mà lồng ngực cũng buồn bực không thôi. Cô hiện tại đã rõ tại sao mình lại bị chướng ngại vẽ tranh rồi. Sợ là sau khi trải qua chuyện này, mỗi lần cô cầm bút thì trước mặt liền xuất hiện hình ảnh Ngải Mỹ và đám người tiểu nhân kia. Cứ như thế, cô làm sao mà hạ bút được nữa đây?
Còn Tô Yến nữa.... Tuy rằng trong lịch sự trò chuyện cô không hề nhắc đến Tô Yến nữa nhưng Đông Tâm biết mình chắc chắn vì chuyện này mà hoàn toàn chết tâm với Tô Yến. Làm một trong những thành viên sáng tạo trò chơi, quá trình thiết kế của Đông Tâm Tô Yến không thể nào không biết. Hơn nữa, những mail qua lại của cô và Ngải Mỹ nhất định còn gửi cho cả Tô Yến mới đúng.
Cho nên, khi chuyện xảy ra, Tô Yến lại cư xử như một người không liên quan mà duy trì im lặng, không hề đứng ra. Đông Tâm chỉ nghĩ thôi cũng biết lúc đó bản thân mình bất lực và tuyệt vọng đến nhường nào. Cho nên mới lựa chọn rời đi, cho nên mới lựa chọn hoàn toàn lãng quên. Cũng may cuối cùng cô vẫn gặp được Tô Lịch, nếu không cô quả thực không biết mình phải sống sót thế nào qua trận phong ba này nữa.
Bởi vì sau khi xem xong lịch sự trò chuyện liền cảm thấy quá áp lực, Đông Tâm liền đứng dậy vận động đi lại vài vòng, đúng lúc này điện thoại lại đổ chuông.
Đông Tâm cầm điện thoại lên, thật đúng là vừa nhắc đến Tào Thào thì Tào Tháo liền tới. Người gọi tới là Tô Yến. Bởi vì vừa mới “nhớ lại” chuyện cũ cho nên gần như theo bản năng Đông Tâm liền thấy ghét Tô Yến. Nhưng ngón tay vừa định ấn từ chối thì chợt khựng lại. Diễn đàn bên kia với mới công bộ thân phận thật sự của cô và sự kiện sao chép năm xưa thì bên này Tô Yến lại gọi điện tới? Có phải hai chuyện này.....có liên quan gì đến nhau không?