Nhất Niệm Chi Tư

Chương 70: Chương 70: “Coi tôi là khúc xương hay gì?”




Đây là thời khắc mà tôi đã khổ sở chờ đợi suốt hàng trăm ngày đêm.

Vì tôi đã phản bội thần linh nên thần linh không cho tôi đặt chân lên lãnh thổ của Người nữa. Đây là hình phạt mà tôi xứng đáng phải hứng chịu, tôi không cảm thấy oan ức. Nhưng thực sự… đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi tôi sắp quên mất rằng ngọn núi này đã từng để cho tôi thỏa ý chinh phục.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa đặt chân lên ngọn núi tuyết này, hơi thở của núi, xúc cảm của tuyết, bề mặt bị đóng băng vô cùng cứng rắn, và cả dãy núi non trập trùng như những đường gân máu, tất cả không có gì thay đổi, mỗi thứ đều khiến tôi hoài niệm không thôi.

Tôi hôn từng tấc đất, đôi tay run rẩy mần mê trên nền đất vững chãi, tôi muốn cảm nhận thêm chút nữa nhưng thần linh đã lôi tôi dậy rồi thô bạo kéo xộc tôi lên trên núi.

“Chờ đã…” Do lâu lắm rồi chưa vận động mạnh thế này nên tôi thấy hơi quá sức, đành xin thần linh làm chậm lại giúp mình.

Thần linh nhìn xuống tôi từ trên cao, Người ve vuốt gò má tôi, phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp từ trong cổ họng như thể đã đồng ý, thế nhưng sức lực kéo tôi chạy một mạch lên trên vẫn chẳng hề suy suyển chút nào.

Tôi nhận ra đây là một vị thần có vẻ ngoài nhân từ nhưng thực chất lại rất lạnh lùng và hung dữ.

Bụng tôi quặn lên, hai chân co quắp, tôi cắn chặt môi, gió lạnh thổi qua khiến đôi mắt tôi không kìm được mà trào lệ, lệ tuôn xuống từ đuôi mắt.

“Trước giờ anh luôn hiểu em là người thế nào…” Vị thần hôn đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi tôi, có lẽ vẻ chật vật của tôi đã làm khơi dậy lòng thương hại của Người nên Người cũng dần nguôi ngoai, không còn ngang ngạnh như trước nữa.

“Sơ hở của em nhiều lắm, ngụy trang cũng chẳng cẩn thận.” Trong tầm nhìn mơ hồ của tôi, ánh mắt dịu dàng của thần linh còn pha thêm chút căm hờn, “Nhưng anh vẫn… chẳng tìm ra cách nào để thoát khỏi em.”

Tôi quàng tay ôm lấy cổ anh, dụi gò má ướt đẫm mồ hôi của mình vào má anh, vừa ngoan ngoãn lại vừa nũng nịu quyến luyến.

“Em yêu anh…” Tôi tuyên thệ lòng thành với vị thần, “Suốt đời này em chỉ yêu anh mà thôi.”

Vậy nên anh có thể yên lòng yêu em, giao phó tất cả mọi thứ cho em.

“Yêu anh à?” Thần linh như bị mê hoặc.

Tôi hôn lên môi anh, đáp: “Trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn em.”

Thần linh trầm mặc hẳn đi. Có lẽ vị thần đã rung cảm trước hành động của tôi, để khen thưởng cho tấm lòng thành kính đó, Người hóa thành cơn gió lạnh căm, quấn chặt lấy tôi, đỡ lấy thân thể tôi, rồi đưa tôi lên đỉnh núi bằng tốc độ thật nhanh.

Tôi gào hét, vì thiếu oxy mà đầu óc trở nên trống rỗng. Tôi ráng sức hít thở nhưng chẳng có bao nhiêu dưỡng khí đi vào phổi.

Chết mất, thật sự chết mất.

Nhưng vất vả mãi tôi mới có thể trở về, mới lấy lại được tư cách đặt chân tới đây, cho dù có chết thì tôi cũng không tể kêu dừng.

Tôi chống cự với nỗi sợ bản năng, ôm chặt lấy vị thần trước mắt mình hơn nữa.

Tôi cứ tưởng mình sẽ được đưa một lèo lên trên đỉnh núi, nào ngờ thần linh lại thả tôi ra ở nơi sát gần đỉnh.

Tôi mờ mịt mở mắt ra, thần linh đã lui lại.

“Tang Niệm, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em…” Lời mở đầu khá đáng sợ của anh khiến tôi trở nên lo lắng, “Nếu em vẫn còn chuyện giấu anh thì hãy thẳng thắn thú nhận ngay bây giờ đi. Sau đêm nay, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ và càng sẽ không nổi giận với em vì những việc này. Nếu em chọn cách tiếp tục giấu giếm…”

Anh không nói tiếp, nhưng chỉ cần ai có chút đầu óc thôi là có thể hiểu rõ ngay được ý anh.

Trung thực sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Nếu tôi chọn cách che giấu thì một ngày nào đó bị anh phát hiện ra sự thật, ngay cả khi không thể rời xa tôi, nhất định anh cũng sẽ không bao giờ dung túng cho tôi nữa. Tình cảm là thứ phải xây đắp giữ gìn, và niềm tin sẽ mất đi nếu cứ hoài hoang phí. Anh có thể tha thứ cho tôi một lần, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tha thứ cho tội lừa dối của tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi không ngu, tôi biết anh đang cho mình cơ hội, cho mình cơ hội hết lần này đến lần khác.

Tôi nhay đốt ngón tay trong lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi mới phơi bày ra cho anh một phần đê hèn của mình.

“Công việc trước đây của anh… Là do em phá bĩnh. Em hối lộ trưởng khoa để ông ấy không thuê anh nữa…”

Vị thần tuấn tú nắm lấy tay tôi, thúc về phía trước một cú thật sâu, anh tỉnh táo tra hỏi giữa tiếng kêu than của tôi: “Còn gì nữa không?”

“Em bảo Chu Cập Vũ dạy mình… cách ‘bẫy’ anh, em muốn thao túng tình cảm của anh.”

“Em tìm người theo dõi anh, suốt ba năm… Cứ mỗi cuối tuần, cô ấy lại gửi dấu vết hành tung của anh vào mail em.”

“Em từng nghĩ tới chuyện giam cầm anh bên người, biến anh thành dây tơ hồng vàng chỉ biết dựa dẫm vào em…”

“Căn hộ em ở trước đây không hề được sửa chữa lại… Đó chỉ là cái cớ để em tiếp cận anh mà thôi…”

“Thuốc kia dùng để điều trị chứng lo âu… Em biệt tăm ba tháng là vì ở trong viện điều dưỡng chữa bệnh…”

Tôi nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên, chuyện gì kể được thì kể hết, ngay đến vụ xích mích với Thi Hạo xảy ra vào năm đó tuy không liên quan tới Kỷ Thần Phong nhưng tôi cũng vẫn kể cho anh vì sợ mình chưa đủ trung thực.

Sau mỗi câu chuyện được tôi tiết lộ, vị thần sẽ lại dẫn tôi nhích thêm một bước, tiến gần đến đỉnh núi xem như là phần thưởng.

“Còn gì nữa không?” Anh hỏi lại tôi.

Tôi lắc đầu, đáp không bằng giọng điệu run run. Về sau tôi đã là giáo đồ sùng tín của anh rồi, làm sao dám giấu diếm chuyện gì nữa?

Thần linh lấy ngón tay ra khỏi hàm răng đang cắn chặt cho tôi, sau đó hôn lên vầng trán mướt mải mồ hôi của tôi rồi nhẹ nhàng khen ngợi: “Em làm tốt lắm, Tiểu Niệm. Rất tốt.”

Lời nói chui vào tai như câu ma chú khiến tôi rùng mình, vô thức đan chặt mười ngón tay với thần linh.

Sao lại cứ phải vào lúc này…

A, chắc chắn là do anh cố tình.

Điên mất thôi, tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa, trái tim tôi như muốn nổ tung, anh biết rõ đây là những thứ tôi không sao chịu nổi…

Như thể được tiếp thêm sức mạnh, tôi bắt đầu chủ động yêu cầu anh làm tiếp, dáng vẻ khác một trời một vực so với khi vừa đi được hai bước đã chống cự muốn nghỉ ngơi trước đó.

Ngay đến thần linh cũng khá bất ngờ trước thái độ tích cực của tôi: “Thích thế cơ à?”

Tôi không trả lời, chỉ rướn lên ôm chặt lấy anh, giục anh nhanh lên.

“Thích không?” Vị thần đổi tính, bướng bỉnh đòi tôi phải bày tỏ thái độ.

Tôi siết chặt nắm đấm, má, mắt, tai nóng rực cả lên, dường như ngay cả đại não cũng đang sôi trào, trở thành một đống hỗn độn, không thể suy nghĩ thấu đáo.

“Thích…”

Một khi đã nói ra miệng thì sẽ không thể dừng lại.

“Thích anh…”

Thích anh, thích mọi điểm ở anh, thích đến mức muốn giữ nguyên ở tư thế này mà hóa thành cái kén chôn sâu xuống lòng đất để mãi mãi được ở bên anh. Tôi thích anh, thích những nụ hôn của anh, thích sự đụng chạm của anh, tôi thích tất thảy mọi thứ thuộc về anh.

Tôi không thấy được biểu cảm của thần linh, nhưng từ việc Người hóa thành cơn gió đưa tôi lên tận đỉnh núi trước khi tôi kịp phản ứng lại, chắc hẳn Người đã tương đối hài lòng với câu trả lời của tôi.

Tốc độ nhanh đến mức khiến tôi có cảm giác như mình đã chơi tàu lượn siêu tốc được mười lần trong vòng hai phút, mỗi lần đều sà thẳng xuống từ điểm cao nhất.

Tôi hoàn toàn đờ đẫn, tê liệt, nằm gục trên đỉnh núi, người ngợm mềm oặt không còn một chút sức. Thần linh âu yếm hôn lên hai má rồi trìu mến xoa nhẹ thái dương tôi, Người sung sướng vì tôi có thể trở về trong vòng tay Người, Người hân hoan khi tôi lại một lần nữa chinh phục được ngọn núi tuyết mà Người biến thành.

Người chẳng giấu giếm thứ tình yêu tha thiết Người dành cho tôi, thiếu điều in luôn dòng chữ “Phàm nhân mà thần linh yêu nhất” lên cơ thể tôi.

“Em vẫn ổn chứ?”

Tôi nhắm mắt, dài giọng đáp “ừm”.

Tôi chỉ muốn biểu đạt rằng mình không sao, nhưng với thần linh thì câu trả lời này lại mang ý như một lời ngầm ưng thuận.

Sau khi leo lên đỉnh núi tuyết, người phàm sẽ thấy mệt mỏi, nhưng đấng thánh thần thì không. Nghỉ ngơi được chốc lát, anh lại có dự định làm thêm lần nữa.

Trước đây tôi không thể cảm nhận được trọn vẹn niềm lạc thú từ việc leo núi, hay nói đúng hơn, lòng tự trọng quá cao khiến tôi không chịu thừa nhận rằng mình đã sa đà vào nó. Nhưng bây giờ đã khác, tôi đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của sự “chinh phục” — Trong khi tôi chinh phục núi tuyết, núi tuyết cũng chinh phục tôi.

Chúng tôi sẽ không mâu thuẫn với nhau nữa, muốn làm thêm bao nhiêu lần cũng được. Nghĩ vậy, tôi chủ động đưa ra lời mời gọi.

“Em muốn làm thêm lần nữa…”

Sau đó lại có tiếp thêm lần thứ hai, lần thứ ba. Trong lòng tôi muốn phối hợp, suy cho cùng đây cũng là回归神明座下第一次表现自我的机会, nhưng không rõ vì sao mà tôi lại thiếu thể lực, tôi cắn răng nuốt lời từ chối xuống rồi nhưng thân thể vẫn không kìm được mà muốn trốn tránh.

Quả nhiên vẫn không được, không leo nổi nữa, cho tôi nghỉ ngơi đã…

Kết quả là tôi bị thần linh túm lấy kéo về, Người cưỡng ép, liên tục thúc giục tôi tiến tiếp lên trước.

“Em ghét à?” Vị thần tinh quái đặt ra câu hỏi hóc búa khi ý chí tôi trở nên yếu đuối nhất.

Anh đối xử với em thế này nên em ghét anh ư? Bảo thích anh là lừa anh đúng không?

Vì đã từng nói “ghét” nên cho dù sau này tôi có bù đắp bằng một triệu tiếng “thích”, anh cũng sẽ nghi ngờ về độ xác thực của nó.

Vị thần núi tuyết trước giờ luôn ra vẻ lạnh nhạt khi xuất hiện trước mặt mọi người thực chất lại là một gã thù dai, nhỏ mọn.

“… Không ghét.” Tôi nghiến răng đáp.

Gió tuyết vui mừng nhảy múa xung quanh tôi, chúng giẫm lên đụn tuyết, tạo ra những tiếng lép nhép.

“Thật không?”

Đợi suốt một hồi vẫn chưa nhận được câu trả lời của tôi, thần linh bất mãn, chỉ huy cho gió tuyết luồn vào gáy tôi, để lại những vết tích đau đớn trên da thịt tôi.

Không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ, tôi chỉ đành thả lỏng hàm ra rồi hét thật to: “Thật mà, thật mà!”

“Suỵt…” Vị thần bịt miệng tôi lại, giả vờ giả vịt mà thì thầm vào tai tôi: “Em bé miệng thôi nào, đừng làm mấy bé động vật sợ hãi chứ.”

Thế anh thả em ra, đừng có bám dính lấy em rồi đòi hỏi nọ kia nữa đi.

Chửi thầm trong lòng nhưng tôi vẫn răm rắp nghe lời, im re để không làm mấy con vật nhỏ hoảng loạn. Ngay cả khi thấy sướng rơn người khi leo tới đỉnh, tôi cũng ngoan ngoãn che miệng lại, chỉ dám phát ra mấy tiếng rên nhẹ từ trong cổ họng.

Sau ba lần leo núi, cuối cùng thần linh cũng thấy hài lòng và cho phép tôi được ngủ trong vòng tay của núi.

Tôi kiệt sức, gần như vừa đặt đầu xuống là bất tỉnh ngay.

Rốt cuộc ai mới là người không được nghỉ ngơi thật tốt suốt mấy ngày mấy đêm đây?

Tôi chớp chớp đôi mắt nhức nhối, tỉnh dậy trong trạng thái ê ẩm toàn thân, xét theo ánh sáng mặt trời chiều vào từ giếng trời thì bây giờ sớm nhất là chín, mười giờ. Trên gác mái chỉ còn mỗi mình tôi, tôi không biết Kỷ Thần Phong tỉnh dậy từ bao giờ.

Điều hòa phát ra âm thanh ù ù ở tần số thấp, xua đi cái nóng mùa hè. Cả cơ thể lẫn chăn đệm đều khô ráo và sạch sẽ, hiển nhiên trước đó Kỷ Thần Phong đã thực hiện công tác khắc phục hậu quả rất tốt.

Tôi đứng dậy một cách máy móc, sau đó mặc áo phông và quần dài đặt ở đuôi giường lên người, lúc giơ tay lên thì thấy đau nhói ở vai, tôi cúi xuống nhìn, thấy vết hằn xấu xí trên vai đã sưng tấy lên, ở phía ngoài cùng còn có dấu răng màu tím sáng.

Vừa chạm vào một cái, tôi đã rít lên vì đau. Tôi dở khóc dở cười, cái tên Kỷ Thần Phong này đúng là rất thích in đè vết tích của mình lên vết sẹo của tôi.

Tôi ngoái đầu ra sau, chỉ thấy một nốt sẹo bỏng của mình cũng bị để lại dấu răng, chẳng cần nghĩ tôi cũng biết trên lưng mình hằn loang lổ vết cắn của anh.

Rõ ràng anh ấy sinh cùng năm với tôi mà sao giống cầm tinh con chó thế? Coi tôi là khúc xương hay gì?

28/8/2022

__

Do chương 70 là H che nên bên Trung có 2 chị đã viết fanfic cảnh H cho chương này, mình xin được per của cả 2 chị nhưng chỉ edit bản của chị Hôm Nay Thẻ Tròn Có Chung Một Khuôn Không thôi, bản còn lại của chị Thêm Một Chút Bánh Táo rất dài nên chắc bao giờ có hứng mình mới edit được, bạn nào muốn đọc luôn thì tạm thời mình sẽ gửi link QT.

– Bản của Hôm Nay Thẻ Tròn Có Chung Một Khuôn Không: link

– Bản của Thêm Một Chút Bánh Táo (QT): link

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.