Nhất Niệm Chi Tư

Chương 71: Chương 71: 5




【Tiếp tục từ đoạn cuối chương 69.】

【Có thể OOC và sử dụng từ thô thiển.】

【Về cơ bản phần cốt truyện vẫn giữ nguyên như bản gốc.】

Đầu ngón tay vừa chạm lên làn da ấm áp thì cổ tay đã bị một lực mạnh mẽ bắt lấy, ngay sau đó, Kỷ Thần Phong đã áp thân lên tôi, một tay anh đặt cạnh đầu tôi, tay còn lại nắm lấy cằm tôi, anh cúi xuống hôn lên môi tôi với vẻ bực tức.

Nụ hôn này vừa nóng nảy lại vừa say đắm, nó mang theo cảm giác cương ngạnh không sao kháng cự lại được như thể muốn cướp hết lấy lượng oxi trong miệng của tôi. Anh mút mạnh môi tôi, đồng thời dùng răng nhẹ nhàng cắn xé, đầu lưỡi linh hoạt theo đó luồn vào mà quấn quýt thân mật với tôi.

Không rõ cả hai đã hôn nhau được bao lâu mà đầu óc tôi bắt đầu trở nên hỗn loạn, mặt mày nóng rực, phần hạ bộ vừa mới xuất ra cũng có xu hướng ngẩng đầu lần nữa.

Tôi cảm thấy lực bóp trên cằm mình đang dần giảm xuống rồi thả hẳn ra, sau đó, bàn tay to lớn kia phủ lên má tôi. Cảm giác mát mẻ từ cái động chạm này mới thật khoan khoái làm sao. Tôi sốt ruột dụi vào lòng bàn tay anh như một con mèo đang hài lòng với sự âu yếm của chủ nhân.

Khi nụ hôn chấm dứt, tôi há to miệng, hớp lấy không khí mà thở. Tôi tận hưởng lượng dưỡng khí khó khăn lắm mới lấy được, vừa mở mắt ra đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Kỷ Thần Phong. Anh nhìn tôi một cách nghiêm túc, khóe mắt hẵng còn ửng hồng, đôi con ngươi đen láy chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi. Bầu không khí lúc này vô cùng thích hợp.

Cơ thể anh luôn hàm chứa một sức hút chết người đối với tôi, đặc biệt là trong tình huống tương đối trần trụi như hiện giờ. Chẳng cầm nổi lòng, tôi chạm tay lên chỗ yết hầu đang trượt lên trượt xuống của anh, tôi lướt dần xuống, ve vuốt qua bộ ngực rắn chắc của anh rồi lần xuống thêm chút nữa, chạm vào những múi cơ rõ ràng ở bụng, cuối cùng nắm lấy dương v*t đã cương cứng của anh.

Đây là giây phút mà tôi đã cay đắng chờ đợi suốt mấy trăm ngày đêm.

Trước đây tôi đã làm phung phí tình yêu của anh một cách tùy tiện, tôi coi anh như một món đồ chơi để mình sai khiến, rồi lại làm tổn thương anh bằng những lời lẽ lạnh lùng và nhẫn tâm nhất. Bởi vậy tôi phải nhận lấy hình phạt mà bản thân xứng đáng hứng chịu. Anh lấy lại mọi sự dịu dàng đã từng dành riêng cho tôi, anh không còn tin tưởng vào bất kì lời nói nào của tôi nữa, mỗi khi tôi tiếp cận thì mình mẩy anh sẽ dựng đầy gai nhọn, anh không cho tôi đặt chân vào lãnh địa của mình, thậm chí chỉ cần vô tình bị tôi chạm vào thôi, anh cũng sẽ phản kháng lại một cách căng thẳng như bị nhiễm phải virus.

Nhưng bây giờ, cuối cùng tôi cũng được ân xá và có lại được anh sau một khoảng thời gian dài.

Nụ hôn của anh, những ve vuốt, hơi thở và xúc cảm khi được chạm vào anh, mọi thứ chẳng hề thay đổi, mỗi một điều lại khiến tôi hoài niệm không thôi.

Tôi cúi mình xuống, khẽ khàng hôn lên vật mang tính dương của anh, cảm nhận những đường gân đang gồ lên một cách rõ rệt trên “thân cán” như một tín đồ đang bày tỏ lòng trung thành và tình yêu cung kính với vị thần tối cao. Trước khi tôi kịp khoe ra kỹ thuật dùng miệng và lưỡi, Kỷ Thần Phong đã kéo phắt tôi dậy, anh tách hai chân tôi ra rồi để chúng quấn quanh eo mình, cái chỗ cương cứng kia đè vào kẽ mông tôi, lấy sức chờ lệnh phát động.

Anh nắm lấy hạ bộ của tôi, sau đó quết bằng sạch thứ dịch có màu trắng đục mà tôi vừa xuất ra lúc thủ dâm lên “cái miệng dưới” bí ẩn kia. Một ngón, hai ngón, những ngón tay mảnh khảnh của anh nhanh chóng khuấy loạn trong tôi, tạo ra thứ âm thanh nhớp nháp dấp dính, sướng đến nỗi tôi phải vặn vẹo cơ thể, bật ra tiếng rên rỉ thỏa mãn từ trong cổ họng.

Cho đến khi ba ngón tay đã có thể tự do di chuyển ra vào, động tác thọc vào rút ra đột ngột dừng lại. Ngay khi cảm giác hụt hẫng vừa đi qua thì hai bên cánh mông tôi bị banh mạnh ra, quy đầu thô to nới mở “miệng dưới”. Tôi rùng mình, đổ người về trước, cơ thể như bị một cây cột sắt nóng xẻ ra, “thứ kia” đâm tới độ sâu khó tin. Shhh, trướng quá. Tôi ôm chặt tay anh, đầu ngón tay bấu mạnh vào phần bắp thịt sau bả vai anh, chịu đựng sự va chạm với tần suất liên hồi.

“Gượm đã…” Do lâu lắm rồi không vận động mạnh thế này nên tôi thấy hơi quá sức, vì vậy mới cầu xin anh làm chậm lại giúp mình.

Kỷ Thần Phong cúi xuống nhìn tôi, anh ve vuốt gò má tôi, phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp từ trong cổ họng như thể đã đồng ý, thế nhưng tốc độ ở phần thân dưới vẫn chẳng hề suy suyển chút nào.

Tôi ngỡ ra rằng anh chỉ tỏ vẻ nhân từ ra ngoài mặt, chứ thực chất anh lại rất lạnh lùng và hung dữ.

Bụng tôi quặn lên, hai chân co quắp, tôi cắn chặt môi, bị cảm giác vừa đau nhức lại vừa sướng rơn này kích thích đến trào lệ, nước mắt chảy dài từ đuôi mắt.

“Trước giờ anh luôn hiểu em là người thế nào…” Kỷ Thần Phong hôn đi những giọt nước mắt đọng ở đuôi mắt tôi, có lẽ vẻ chật vật của tôi đã làm khơi dậy lòng thương hại của anh ấy nên tốc độ đâm rút cũng đã chậm lại, không còn thọc sâu và mạnh như trước.

“Sơ hở của em nhiều lắm, ngụy trang cũng chẳng cẩn thận.” Trong tầm nhìn mơ hồ, ánh mắt dịu dàng của Kỷ Thần Phong còn pha thêm chút căm hận, “Nhưng anh vẫn… chẳng tìm ra cách nào để thoát khỏi em.”

Tôi quàng tay ôm lấy cổ anh, dụi gò má ướt đẫm mồ hôi của mình vào má anh, vừa ngoan ngoãn lại vừa quyến luyến.

“Em yêu anh…” Tôi tuyên thệ lòng thành với vị thần linh của mình, “Suốt đời này em chỉ yêu anh mà thôi.”

Vậy nên anh cũng có thể yên lòng yêu em, giao phó tất cả mọi thứ cho em.

“Yêu anh ư?” Anh như bị mê hoặc.

Tôi hôn lên môi anh rồi đáp: “Trên đời này không có ai yêu anh nhiều hơn em đâu.”

Kỷ Thần Phong trầm mặc như đang ngẫm nghĩ và hồi tưởng về lời thổ lộ yêu thương mà tôi vừa nói. Đột nhiên, đầu óc tôi choáng váng, hai chúng tôi đổi vị trí cho nhau, dương v*t nóng rực cũng xoay một vòng trong cơ thể khiến tôi không khỏi bật thốt lên thành tiếng. Anh nằm dựa ra sau, kéo tôi ngồi lên đùi, sau đó đỡ mông tôi rồi bắt đầu thúc cọc. Tư thế này khiến cái đó của anh tiến vào sâu hơn, thậm chí tôi còn sinh ra ảo giác rằng lục phủ ngũ tạng tôi sắp bị anh thúc văng ra ngoài. Thế nhưng hành động mãnh liệt này lại chứa đầy cảm giác kích động và hưng phấn, có lẽ vị thần đã rung cảm trước hành động của tôi nên mới ban thưởng cho tôi thế này.

Tôi như biến thành con quay buộc phải xoáy ở tốc độ cao, mệt đến nỗi không sao thở nổi. Tôi kêu gào, vì thiếu oxy mà đầu óc trống rỗng. Tôi ráng sức hít thở nhưng chẳng có bao nhiêu dưỡng khí đi được vào phổi.

Chết mất, thật sự chết mất.

Thế nhưng vất vả mãi tôi mới có thể trở về, vì mới lấy lại được tư cách đặt chân tới đây nên cho dù có chết tôi cũng không thể kêu dừng.

Cảm giác sưng tấy và đau đớn lúc đầu dần tan biến, khoái cảm tê dại từ nơi “phía dưới” bắt đầu dâng lên, tôi dần ổn hơn, cuối cùng cũng có thể tận hưởng niềm vui của việc quan hệ tình dục. Khi “tấm vách” bên trong bị chọc đến chỗ nhô lên, toàn thân tôi như bị điện giật, tôi không tự chủ được mà duỗi căng ngón chân, ngửa hẳn cổ ra sau, bật ra một tiếng rên dài.

Có vẻ Kỷ Thần Phong đã phát hiện ra phản ứng khác thường của tôi, dương v*t chôn sâu trong lỗ hậu tạm ngừng, không rút ra dập vào nữa mà ưỡn lên, nghiền mạnh vào chỗ nhô ra. Chết tiệt, cảm giác ngứa ngáy như bị cạ lông vũ vào lòng bàn chân, còn không bằng để tôi bắn ra cho rồi.

Có lẽ thấy tôi cau mày mím môi tỏ vẻ bất mãn, Kỷ Thần Phong nhanh chóng bật chế độ đóng cọc ở cường độ cao, anh rút “cái đó” ra một nửa rồi thúc thật mạnh vào cái chỗ nhô ra. Hết lần này đến lần khác.

Trong phút chốc, khoái cảm truyền đến từ sau ra trước, quy đầu vốn đã cương cứng của tôi cũng bắt đầu run rẩy nảy giật lên rồi rỉ ra dâm dịch từ lỗ nhỏ phía trên..

Da đầu tôi đã dại ra vì sung sướng, tôi nhắm mắt lại, thử di chuyển mông, thay đổi góc độ để điều chỉnh cho khớp nhất với vị trí của anh. Tôi với lấy bả vai anh, ôm chặt người đàn ông trước mặt.

Chẳng biết qua bao lâu mà tôi thấy phần bụng dưới mình co thắt lại, tôi muốn bắn. Tôi cứ nghĩ mình sẽ lên đỉnh thẳng một lèo như vậy, đâu ngờ rằng Kỷ Thần Phong lại dừng ngay ở thời điểm mấu chốt nhất của tôi.

Tôi mê man mở mắt ra, anh rút “cái đó” ra ngoài mà chẳng hề luyến tiếc, không để lại cho tôi cảm giác gì ngoài sự trống trải.

Còn chút xíu nữa thôi mà. Tôi nghiến răng, cơ thể run lên, cảm giác khi ham muốn tình dục bị treo lơ lửng giữa không trung thật khó chịu.

Tôi không kìm nổi mà mò tay sờ xuống dưới, muốn nhanh chóng tạo ra chút kích thích để giúp mình phóng ra, thế nhưng Kỷ Thần Phong lại không cho phép tôi tự làm theo ý muốn, anh nắm lấy đôi tay đang ngo ngoe của tôi.

“Tang Niệm, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em…” Câu mở đầu khá đáng sợ của anh khiến tôi trở nên lo lắng, “Nếu em vẫn còn chuyện giấu anh thì hãy thẳng thắn thú nhận ngay bây giờ đi. Sau đêm nay, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ và càng sẽ không nổi giận với em vì những việc này. Nếu em chọn cách tiếp tục giấu giếm…”

Anh không nói tiếp, nhưng chỉ cần ai có chút đầu óc thôi là có thể hiểu rõ ngay được ý anh.

Trung thực sẽ được khoan hồng, còn chống cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Nếu tôi chọn cách che giấu thì một ngày nào đó bị anh phát hiện ra sự thật, ngay cả khi không thể rời xa tôi, nhất định anh cũng sẽ không bao giờ dung túng cho tôi nữa. Tình cảm là thứ phải xây đắp giữ gìn, và niềm tin sẽ mất đi nếu cứ hoài hoang phí. Anh có thể tha thứ cho tôi một lần, nhưng điều đó không có nghĩa là anh có thể tha thứ cho tôi vì tội lừa dối hết lần này đến lần khác.

Tôi không ngu, tôi biết anh đang cho mình cơ hội, cho mình cơ hội hết lần này đến lần khác.

Tôi nhay đốt ngón tay trong lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi mới phơi bày ra cho anh một phần đê hèn của mình.

“Công việc trước đây của anh… là do em phá bĩnh. Em hối lộ trưởng khoa để ông ấy không thuê anh nữa…”

Kỷ Thần Phong nắm lấy tay tôi, tay còn lại đỡ eo tôi, anh đẩy mạnh phần thân dưới, thúc dương v*t vào trong người tôi, trong khi tôi đang bật thốt lên vì kinh ngạc thì anh vẫn tỉnh táo dò hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Em bảo Chu Cập Vũ dạy mình… cách ‘bẫy’ anh, cố gắng thao túng tình cảm của anh.”

“Em tìm người theo dõi anh, suốt ba năm… Cứ mỗi cuối tuần, cô ấy lại gửi dấu vết hành tung của anh vào mail em.”

“Em từng nghĩ tới chuyện giam cầm anh bên người, biến anh thành dây tơ hồng vàng chỉ biết dựa dẫm vào em…”

“Căn hộ em ở trước đây không hề được sửa chữa lại… Đó chỉ là cái cớ để em tiếp cận anh mà thôi…”

“Thuốc kia dùng để điều trị chứng lo âu… Em biệt tăm ba tháng là vì ở trong viện điều dưỡng chữa bệnh…”

Tôi nói năng lung tung, lộn xộn hết cả lên, chuyện gì kể được thì kể hết, ngay đến vụ xích mích với Thi Hạo xảy ra vào năm đó tuy không liên quan tới Kỷ Thần Phong nhưng tôi cũng vẫn kể cho anh vì sợ mình chưa đủ trung thực.

Sau mỗi câu chuyện được tiết lộ, Kỷ Thần Phong sẽ lại “làm” tôi mạnh và sâu hơn trước xem như là phần thưởng.

“Còn gì nữa không?” Anh hỏi lại tôi.

Tôi lắc đầu, đáp không bằng giọng điệu run run. Về sau tôi đã là giáo đồ sùng tín của anh rồi, sao tôi còn dám giấu diếm chuyện gì nữa?

Kỷ Thấn Phong lấy ngón tay ra khỏi hàm răng đang cắn chặt cho tôi, anh hôn lên vầng trán ướt vã mồ hôi của tôi rồi nhẹ nhàng khen ngợi: “Em làm tốt lắm, Tiểu Niệm. Rất tốt.”

Lời nói chui vào tai như câu ma chú khiến tôi rùng mình, vô thức đan chặt mười ngón tay với anh.

Sao lại cứ phải vào lúc này…

A, chắc chắn là do anh ấy cố tình.

Điên mất thôi, tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa, trái tim tôi như muốn nổ tung, rõ ràng anh ấy biết đây là những thứ tôi không thể chịu đựng nổi nhất…

Như thể được tiếp thêm sức mạnh, tôi hơi nâng mông lên, sau đó dùng tay đỡ lấy nửa phần cây dương v*t đang lộ ra ngoài của anh rồi ngồi xuống, tôi xoay hông qua lại nhiều lần, tự mình nhún mấy lần liên tục, thái độ chủ động khác hẳn so với lúc nằm ườn chờ được hầu hạ hay dáng vẻ vẫn luôn kháng cự, đòi được nghỉ ngơi trước đó.

Ngay cả Kỷ Thần Phong cũng khá bất ngờ trước thái độ tích cực của tôi: “Thích đến vậy ư?”

Tôi không trả lời, chỉ rướn lên ôm chặt lấy anh, giục anh nhanh lên.

“Thích không?” Kỷ Thần Phong ngậm lấy dái tai tôi, hết liếm láp, anh lại phà hơi thở nóng rực vào tai tôi. Anh đổi tính, bướng bỉnh đòi tôi phải bày tỏ thái độ.

Tôi siết chặt nắm đấm, má, mắt, tai nóng rực cả lên, dường như ngay cả đại não cũng đang sôi trào, trở thành một đống hỗn độn và không thể suy nghĩ thấu đáo.

“Thích…”

Một khi đã nói ra miệng thì sẽ không thể dừng lại.

“Thích anh…”

Thích anh, thích mọi điểm ở anh, thích đến mức muốn giữ nguyên ở tư thế này mà hóa thành cái kén rồi chôn sâu xuống lòng đất để mãi mãi được ở bên anh. Tôi thích anh, thích những nụ hôn của anh, thích sự đụng chạm của anh, tôi thích tất thảy mọi thứ thuộc về anh.

Dường như đã hài lòng với câu trả lời của tôi, Kỷ Thần Phong nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, phần thân dưới chuyển động không ngừng, đưa tôi đến chặng nước rút cuối cùng.

Cùng lúc đó, anh cúi đầu xuống, ngậm lấy phần đầu ngực ửng hồng của tôi, anh vươn đầu lưỡi liếm một vòng quanh quầng vú, thậm chí còn cạ răng qua đầu ngực rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Khu vực mẫn cảm bị kích thích mãnh liệt một cách đột ngột như vậy khiến tôi không kìm nổi mà ưỡn đầu ra sau, ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường, tôi cắn chặt môi để kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng.

Ha, sướng chết mất. Tôi chủ động ưỡn ngực đút vào miệng anh.

Ngực và vị trí phía sau không ngừng bị kích thích, cuối cùng, dường như lượng nhung nham đầy ứ tích tụ trong ngọn núi lửa cũng bị người ta ép ra khỏi phần miệng tù đọng, lỗ hậu bất ngờ co thắt dữ dội, tôi rên rỉ rồi phóng toàn bộ ra ngoài. Gần như vào cùng lúc đó, một dòng nước dịch cũng xối thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi.

Tôi và Kỷ Thần Phong cùng leo lên đỉnh núi.

Tôi đờ đẫn, nằm nhoài ra trên người anh, hai mắt trống rỗng nhìn đăm đắm vào khoảng không, tôi vẫn đắm chìm trong dư vị của cao trào.

Kỷ Thần Phong âu yếm hôn lên hai má rồi trìu mến xoa nhẹ thái dương tôi, anh vui vì tôi đã có thể thành thật với anh, anh hạnh phúc vì cuối cùng cả hai cũng có thể làm những chuyện thân mật nhất mà không gặp bất cứ rào cản nào.

“Em vẫn ổn chứ?”

Tôi nhắm mắt, dài giọng đáp “ừm”.

Tôi chỉ muốn biểu đạt rằng mình không sao, nhưng với Kỷ Thần Phong thì câu trả lời này lại mang ý như một lời ngầm ưng thuận. Nghỉ ngơi được một lúc, tôi lại thấy cái thứ đặt trên mông mình cứng lên một chút, thậm chí còn dùng sức chọc chọc ra ám chỉ.

Suýt chút nữa thì tôi đã quên béng đi rằng tên này không chỉ có “con hàng” quá cỡ dưới đũng quần mà còn có thể lực và sức bền vượt xa người thường. Hồi còn ở nhà thuê, mỗi lần tôi đã “hết đạn” và muốn nghỉ ngơi thì anh lại vẫn rất sung sức, lúc nào cũng dỗ dành tôi để làm thêm hiệp nữa.

Trước đây, tôi không thể cảm nhận được trọn vẹn niềm lạc thú từ việc làm tình cùng anh, hay nói cách khác, sự cố chấp với việc chinh phục và làm chủ anh, cùng lòng tự trọng quá cao khiến tôi không chịu thừa nhận rằng mình đã sa đà vào nó. Nhưng bây giờ đã khác, tôi đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của sự “chinh phục” — Trong khi tôi chinh phục Kỷ Thần Phong thì anh cũng đã chinh phục được tôi.

Chúng tôi sẽ không mâu thuẫn với nhau nữa, muốn làm thêm bao nhiêu lần cũng được. Nghĩ vậy, tôi chủ động đưa ra lời mời gọi.

“Em muốn làm thêm lần nữa…”

Ván giường kêu cót két không ngừng, đặc biệt là vào ban đêm yên tĩnh thì tiếng động lại càng vang hơn. Tôi ngồi quỳ trên giường, hai tay chống hai bên đùi, phần thân trên hạ thấp xuống, bày ra tư thế quỳ gối, chịu đựng những đợt tấn công như của thú dữ từ sau lưng.

Trong lòng tôi cũng muốn phối hợp tích cực lắm nhưng lại thiếu thể lực, tôi cắn răng nuốt lời cự tuyệt xuống rồi nhưng thân thể vẫn không kìm được mà muốn trốn tránh.

Kết quả, tôi mới chỉ run rẩy bò về phía trước được mấy bước thì đã bị Kỷ Thần Phong túm lấy kéo về, đôi tay to lớn của anh giữ chặt eo tôi, anh cưỡng chế, thẳng lưng thúc cái đó vào trong tôi, nghiến thật mạnh vào chỗ nhạy cảm kia.

“Em ghét à?” Kỷ Thần Phong ghé vào tai tôi, tinh quái đặt ra câu hỏi hóc búa khi ý chí tôi đang ở trong trạng thái yếu đuối nhất.

Anh đối xử với em thế này nên em ghét anh ư? Bảo thích anh là lừa anh đúng không?

Vì đã từng nói “ghét” nên cho dù sau này tôi có bù đắp bằng một triệu tiếng “thích”, anh cũng sẽ nghi ngờ về độ xác thực của nó. Bác sĩ Kỷ xưa nay luôn ra vẻ lạnh nhạt khi xuất hiện trước mặt mọi người thực chất lại là một gã thù dai, nhỏ mọn.

“… Không ghét.” Tôi nghiến răng đáp.

Những nụ hôn nhẹ bất chợt rơi xuống lưng, vai, cổ tôi như những hạt mưa rơi rải rác, phần hạ thể cũng bắt đầu vận động nhịp nhàng, hòa lẫn với đống tinh dịch còn sót lại bên trong mà phát ra tiếng òm ọp.

Ngay cả khi không thấy được biểu cảm của Kỷ Thần Phong, tôi cũng có thể cảm nhận được niềm vui tỏa ra từ anh ấy, giống hệt như đứa trẻ vui mừng khôn xiết khi được nhận phiếu bé ngoan.

“Thật không?” Anh vùi mặt vào bả vai tôi, khịt mũi ngửi như một chú mèo.

Đợi suốt một hồi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của tôi, anh tỏ ra bất mãn, day răng trên gáy tôi mà gặm cắn, để lại những vết tích đau đớn trên da thịt tôi.

Không còn cách nào khác ngoài nhượng bộ, tôi chỉ đành thả lỏng hàm ra rồi hét thật to: “Thật mà, thật mà!” Chỉ sau khi mở miệng, tôi mới nhận ra rằng âm cuối của mình vẫn còn phảng phất chút nức nở cùng nỉ non không sao kiềm được.

“Suỵt…” Kỷ Thần Phong bịt miệng tôi lại, giả vờ giả vịt mà thì thầm vào tai tôi: “Em bé miệng thôi nào, đừng làm mấy bé động vật sợ hãi chứ.”

Thế anh thả em ra, đừng có bám dính lấy em rồi đòi hỏi nọ kia nữa đi.

Chửi thầm trong lòng nhưng tôi vẫn nghe lời răm rắp, im re để không làm mấy con vật nhỏ hoảng loạn. Ngay cả khi thấy sướng rơn người khi leo lên đỉnh, tôi cũng ngoan ngoãn bụm miệng lại, chỉ dám phát ra mấy tiếng rên nhẹ từ trong cổ họng.

Sau ba hiệp vận động, cuối cùng Kỷ Thần Phong cũng thấy hài lòng, anh nằm xuống bên cạnh tôi để ổn định lại nhịp thở.

Tôi kiệt sức, buồn ngủ tới mức mắt díu chặt lại không hé ra nổi, vừa đặt đầu xuống là đã ngủ ngay.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác thấy như có ai đó đang bế mình vào trong phòng tắm…

28/8/2022

__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.