Phòng khám thú y Hạnh Phúc của Giản Hành có tổng cộng hai tầng và một gác xép nhỏ: tầng một là khu điều trị ngoại trú, ở lại theo dõi và truyền dịch; tầng hai là khu phẫu thuật, nằm viện và chẩn đoán hình ảnh. Bình thường mọi người tập trung chủ yếu ở dưới tầng một, tầng hai tương đối yên tĩnh hơn.
Tôi đi xuống từ trên gác xép, thấy Kỷ Thần Phong đang ngồi một mình trước quầy bar dài ở sảnh tầng hai với chiếc laptop bật sáng, không biết anh ấy đang điền viết cái gì. Tôi tiến gần đến từ phía sau xem thử thì nhận ra đó là hồ sơ bệnh án nội trú.
“Em đói.” Tôi gác cằm lên hõm vai anh, vịn vào anh như một con lười.
Có lẽ do quá tập trung vào thứ trước mặt, không nghe thấy có người đến gần nên Kỷ Thần Phong cứng người quay ngoắt đầu lại, thấy là tôi thì anh mới thả lỏng cơ bắp toàn thân.
Tôi thoáng buông anh ra: “Ơ, em làm anh sợ ư?”
Mặc dù ốc tai điện tử có thể giúp người khiếm thính phục hồi thính lực nhưng nó vẫn có những khiếm khuyết trong việc nhận diện các nguồn âm thanh. cũng không thể nắm bắt rõ được khoảng cách và hướng của âm thanh. Kỷ Thần Phong chiều tôi đến nỗi khiến tôi quên bẵng đi phần khuyết tật trên cơ thể anh. Rõ ràng tôi nên khắc ghi những điều thường thức cơ bản này vào trong lòng và luôn chú ý đến nó mới phải.
“Đừng sợ mà đừng sợ mà…” Tôi vòng tay ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng vuốt dọc theo trái tim anh, đoạn nói, “Lần sau em sẽ lên tiếng trước.”
Kỷ Thần Phong nắm lấy tay tôi, giọng điệu nghe có phần bất đắc dĩ: “Người ta có thể lên đây bất cứ lúc, em giữ ý chút đi. Trong phòng pantry có bánh bao với tào phớ đấy, em đi đánh răng rửa mặt rồi tự hâm nóng lên ăn nhé.”
Tôi hôn chùn chụt vào má anh: “Em biết rồi.” Nói rồi, tôi đứng thẳng dậy, đi vào nhà vệ sinh.
Phòng pantry có công dụng như phòng bếp, ngoài các thiết bị thông thường như máy pha cà phê, tủ lạnh, lò vi sóng ra thì ở đây được trang bị các thiết bị phòng bếp như bếp từ và máy hút mùi.
Bánh bao và tào phớ được đặt sẵn trên bàn ăn nên rất dễ thấy. Vì giờ đang là mua hè nên có hâm nóng lại hay không cũng không sao cả, tôi cắn bánh bao, bưng thẳng bát tào phớ ra bàn quầy bar bên ngoài.
Tôi ngồi đối diện với Kỷ Thần Phong, trong lúc ăn cũng không quên nhìn anh đang làm việc, hai mắt tôi dán chặt vào anh, nhìn sao cũng không thấy đủ.
“Ngắm anh thì ăn ngon hơn à?” Kỷ Thần Phong khẽ nhướn mi nhìn tôi.
Anh ấy không nhìn tôi thì thôi, chứ vừa nhìn một cái là tôi lại có cảm giác… không trêu anh một tí thì đúng là tiếc quá.
Suy nghĩ lập tức biến thành hành động. Tôi bỏ dép lê ra, dùng một chân quặp lấy bắp chân anh ở dưới quầy bar mà cọ xát một cách mờ ám, ngoài mặt vẫn thể hiện thái độ bình thường.
“Sắc đẹp của bác sĩ Kỷ đủ để biến một bữa ăn tầm thường thành một bữa tiệc Michelin đấy.” Tôi đáp.
Tiếng đánh máy khựng lại giây lát, phải mất một lúc lâu sau Kỷ Thần Phong mới lên tiếng đáp trả: “Tang Niệm, em mà cứ thế này thì anh không làm việc được đâu.”
Vậy thì đừng làm việc nữa, tập trung vào em đây này.
Nhưng mà nghĩ lại, hôm qua cả hai vừa mới làm hòa, tôi không thể để lộ ra bản tính hả hê đắc chí ngay được, nên cuối cùng tôi vẫn đành ngoan ngoãn thu chân lại.
“Ò.” Tôi vùi đầu vào ăn trong yên lặng, không quấy rầy anh nữa.
Mấy phút sau, một chiếc điện thoại di động bỗng được đẩy tới trước mặt tôi, trên màn hình hiển thị hình ảnh giao diện của ứng dụng SMS. Vì Kỷ Thần Phong không lưu tên của người kia nên phần bên trên chỉ hiển thị mỗi một dãy số điện thoại, ảnh đại diện cũng chỉ có màu xám.
Độ dài tin nhắn của phần bên trái dài gấp mấy lần so với phần bên phải, tôi lướt mắt đọc nhanh qua đoạn hội thoại, tâm trạng dần chuyển từ nghi ngờ sang tức giận.
“Chu Cập Vũ vẫn liên lạc với anh à?” Tôi ngẩng đầu hỏi Kỷ Thần Phong, hai mắt như tóe lửa.
Tin nhắn mới nhất được nhận vào sáng hôm nay, Chu Cập Vũ nói rằng anh ta sẽ ra nước ngoài cùng bạn trai, khả năng sau này sẽ không về nước nữa, sau đó dặn Kỷ Thần Phong giữ gìn sức khỏe hơn.
Tin nhắn phía trên là một dãy link liên kết, thời gian biểu thị là vào tháng 2 năm nay, tôi tính ngày, vừa đúng là hôm giao thừa. Tôi nhấn vào đường link, quả nhiên trên màn hình đã nhảy ra tin tức về việc “Thiếu gia của tập đoàn Chánh Nghị kết hôn với quý nữ nhà họ Cố”.
Tôi lướt lên trên, thấy có tin nhắn Chu Cập Vũ hỏi xem Kỷ Thần Phong rảnh rỗi lúc nào, anh ta muốn hỏi thăm tình hình của Nghiêm Thiện Hoa, ngoài ra còn có cả thời gian, địa điểm hẹn Kỷ Thần Phong đi ăn.
Không ngoại lệ, mọi tin nhắn trả lời của Kỷ Thần Phong đều rất ngắn gọn, lịch sự và có phần xa cách.
“Liên lạc giữa anh và anh ấy đều ở trong đây hết.” Kỷ Thần Phong nói, “Ngày trước anh giấu em chuyện mình liên lạc với anh ấy là do anh thiếu cân nhắc, sau này có làm gì anh cũng sẽ kể hết cho em.”
Chỉ bằng một câu nói đơn giản ấy thôi mà ngọn lửa phừng phừng trong tôi đã dập tắt ngay tắp lự, tôi bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Đúng là hiệu quả hơn so với tất cả các loại thuốc khác.
“Thế còn tạm được…” Tôi lầm bầm rồi nhấp vào số điện thoại, kéo xuống dưới cùng rồi cho nó vào blacklist. Sau khi thoát ra, tôi vuốt nhẹ sang trái, xóa sạch lịch sử tin nhắn của hai người.
Dọn dẹp sạch sẽ xong, tôi trả điện thoại cho Kỷ Thần Phong, anh ấy chẳng cần xem đã cất thẳng máy đi.
“Năm đó anh ta mà không ra nước ngoài thì chắc bây giờ hai người vẫn ở bên nhau nhỉ?” Ngày xưa, cứ hễ bị bạn gái đương nhiệm hạch hỏi về vấn đề bạn gái cũ là tôi lại thấy đau đầu, trong lòng tôi luôn thầm nghĩ rằng mấy chuyện thế này thì có gì mà phải băn khoăn rối rắm, thế mà khi đến lượt mình, tôi lại thấy bận tâm hơn cả.
Tôi ăn bánh bao trong tâm trạng khó chịu, cẩn thận quan sát biểu cảm của Kỷ Thần Phong.
“Không đâu.” Anh chuyển sự chú ý về lại máy tính, vừa nói, tay vừa tiếp tục gõ bàn phím.
Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời dứt khoát của anh: “Tại sao?”
“Anh bảo với em rồi, muốn níu kéo một người ở lại với thành Ruồi là một điều rất khó. Anh ấy là…” Kỷ Thần Phong cân nhắc trong thoáng chốc rồi nói: “Bạn thân từ nhỏ đến lớn của anh, ngoại trừ việc không cùng huyết thống thì bọn anh giống như anh em ruột thịt vậy. Anh từng nghĩ cả hai sẽ như thế cả đời. Nhưng đến năm anh mười bảy tuổi, anh ấy lại thổ lộ với anh rằng anh ấy thích anh.”
Tôi cứ tưởng Kỷ Thần Phong bảo không là để dỗ dành mình, không ngờ anh ấy lại thực sự đưa ra lý do chính đáng.
“Để ‘giữ chân’ anh ấy lại, anh đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy. Trường đại học của anh ấy không nằm ở thành phố Hồng, hai đứa anh yêu xa suốt hai năm, chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới gặp được nhau. Mỗi lần anh ấy về, anh lại có cảm giác như anh ấy đang ngày càng xa anh. Anh ấy bắt đầu chán ghét xuất thân của mình, ghét sự nghèo khó của thành Ruồi và khao khát bước ra thế giới bên ngoài.”
Âm thanh gõ phím từ từ dừng lại, Kỷ Thần Phong nói: “Vậy nên việc bọn anh chia tay chẳng liên quan gì đến việc anh ấy ra nước ngoài nhau cả. Anh muốn ở lại, còn anh ấy lại muốn ra đi, rồi một ngày nào đó cũng sẽ chia xa mỗi người một ngả. Hơn nữa… chắc hẳn anh ấy cũng đã rất mệt mỏi vì lúc nào cũng phải đeo mặt nạ khi ở chung với anh.”
Tôi càng ngỡ ngàng hơn: “Anh biết ư?”
Chu Cập Vũ nói rằng anh ta bỏ chạy vì sợ Kỷ Thần Phong phát hiện ra bộ mặt thật của mình, lúc đó tôi còn cười nhạo anh ta là đồ hèn nhát, kết quả là ngay từ ban đầu Kỷ Thần Phong đã biết anh ta là “kẻ đeo mặt nạ”.
Nói mới nhớ, chẳng phải tối qua Kỷ Thần Phong cũng bảo tôi là ngụy trang rất kém ư?
Tôi phản ứng lại một cách muộn màng, lẩm bẩm nói: “Anh biết hết tất cả mọi chuyện, chẳng qua là không buồn vạch trần bọn em…”
Thật nực cười làm sao khi Chu Cập Vũ vẫn thành khẩn thề rằng anh ta là người mắc hội chứng anh hùng, học tâm lý suốt bao nhiêu năm cuối cùng vẫn chữ thầy giả thầy bằng hết. Lố bịch hơn nữa là tôi còn gộp chung anh ta vào mà nói thành “bọn em”, gớm quá đi mất.
“Anh đâu biết hết mọi chuyện.” Kỷ Thần Phong cười nói, “Anh mà biết được hết mọi chuyện thì làm sao có thể để em đùa bỡn, quay như quay chong chóng thế được?”
Xí, sao bảo không lôi lại chuyện cũ mà?
Ngay khi cuộc trò chuyện vừa chuyển sang chiều hướng khá nguy hiểm, tôi đặt bánh bao trong tay xuống rồi đi vòng qua chỗ anh, tôi choàng vai anh từ bên hông, ôm anh rồi đung đưa một cách nhẹ nhàng.
“Em không giống tên ngốc Chu Cập Vũ đó đâu. Anh có thể sống ở bất cứ nơi đâu anh muốn, làm tất cả những chuyện anh muốn làm, nếu anh không muốn rời khỏi thành Ruồi thì em vẫn sẽ đồng hành bên anh. Anh không cần lo lắng việc em muốn bước ra thế giới bên ngoài, chốn phồn hoa đô thị nào em cũng ngắm qua hết rồi, chán lắm, ở bên anh vẫn thoải mái nhất.”
“Em sẽ không thấy tủi thân chứ? Ngày trước sống ở thành Ruồi, tuy hoàn cảnh kham khổ nhưng dù sao vẫn có dáng vẻ của một ngôi nhà, bây giờ chúng mình chỉ được sống trong căn gác xép, ngay đến đồ dùng gia đình cũng chẳng tươm tất… khiến em phải chịu khổ rồi.” Anh nắm lấy tay tôi, hôn vào lòng bàn tay tôi một cái.
Hôm biết tôi sống ở thành Ruồi, Hứa Tịch đã nói thẳng ra trước mặt anh ấy rằng tôi đâu chịu khổ được như thế, lúc ấy tuy không nói gì, nhưng anh đã khắc cốt ghi tâm những lời ấy vào trong lòng.
Hơi thở ướt át phà vào lòng bàn tay khiến tôi vừa ngứa ngáy vừa tê dại, tôi không khỏi cuộn tròn ngón tay, đáp: “Em không tủi thân, càng không thấy khổ tí nào. Anh ở đâu thì nhà em ở đó.”
Hô hấp của Kỷ Thần Phong chững lại, anh ngước lên nhìn tôi, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt, tựa như mặt nước gió lùa, ửng lên vệt nắng cháy nồng thiết tha。
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để tôi lấy chiếc nhẫn ra.
“Anh…”
Tôi buông cánh tay ra, vừa định bảo anh chờ một chút để mình lên gác xép lấy nhẫn thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân “rầm rập rầm rập” vọng lên từ tầng dưới.
Chết tiệt.
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi bất mãn sâu sắc do bị quấy rầy. Tôi không quan tâm đến việc phải sống trên gác xép, cũng không quan tâm đến việc mình chẳng có lấy một món thiết bị gia dụng tử tế, nhưng có thể cho tôi một không gian riêng tư không bị quấy rầy hay không?
“Thần Phong, dưới sảnh có ai mang cờ thưởng đến ấy.” Giang Hành đứng giữa cầu thang, vẫy tay giục chúng tôi, “Hai đứa xuống nhanh!”
Tôi tưởng Giản Hành gọi mình xuống cùng là để cho tôi được chứng kiến khoảnh khắc vinh quang của Kỷ Thần Phong, tôi còn đang suy nghĩ xem mình có nên chụp ảnh làm kỷ niệm hay không. Kết quả là tới khi xuống đến dưới tầng một, tôi chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng giữa sảnh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, ông ấy cầm một cuộn giấy trong tay trông như chiếu chỉ.
“Người chú muốn tìm đây ạ.” Giản Hành chỉ vào tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì người đàn ông trung niên đã tiến lên một bước dài rồi hạ cờ khen thưởng xuống cái “phạch”.
“Dũng cảm quên mình, cứu mẹ già nhà tôi.” Giản Hành đứng bên cạnh đọc to thành tiếng.
Người đàn ông trung niên kích động cầm cờ khen thưởng nắm chặt lấy tay tôi, nói bằng giọng phổ thông: “Cảm ơn cảm ơn, cảm ơn cháu rất nhiều vì hôm ấy đã cõng mẹ chú ra khỏi nhà. Mong cháu lượng thứ cho việc bây giờ chú mới đến cảm ơn cháu, thứ nhất là bởi mẹ chú đang điều trị ở bệnh viện khác, hôm qua tình trạng của bà mới ổn định lại; thứ hai là vì chú mới hỏi thăm được chỗ cháu từ ông Lý.”
Ông ấy đưa cờ khen thưởng cho tôi rồi liên tục nói cảm ơn.
Tôi ngù ngờ nhận lấy cờ khen thưởng bằng cả hai tay rồi cúi xuống nhìn chín ký tự màu vàng to khủng khiếp kia, nội tâm bị chấn động mạnh.
“Làm kiểu ảnh nhé?” Kỷ Thần Phong lấy điện thoại ra rồi bước tới chỗ đối diện với chúng tôi, đưa ra lời đề nghị.
Nhất định là anh ấy đã biết trước rồi, không thì sao lại chẳng có chút ngạc nhiên nào như thế…
Người đàn ông trung niên nắm lấy đầu kia của cờ khen thưởng, nâng lên trước ngực rồi vui vẻ đồng ý: “Nào nào nào, phải chụp hơn hai tấm nhé.”
Tôi nhìn chằm chằm vào camera của Kỷ Thần Phong, người cứ cứng đơ đơ, không biết phải phản ứng thế nào. Không phải là hồi còn đi học tôi chưa từng được nhận bằng khen, lúc đó khán giả xung quanh còn nhiều hơn so với bây giờ, trước những ánh mắt ghen tị và ao ước ở dưới khán đài, tôi cũng chỉ cảm thấy bình thản thong dong, khác hẳn với cảm giác luống cuống, thậm chí còn hơi xấu hổ lúc này.
“Tang Niệm, em cười lên đi.” Kỷ Thần Phong hạ điện thoại xuống, nhắc nhở tôi.
Tôi bỏ hẳn việc suy nghĩ và chỉ hành động theo mỗi mệnh lệnh, vừa nghe anh nói vậy thì lập tức nhoẻn miệng, trưng ra nụ cười xán lạn nhưng công nghiệp.
“Ba, hai, một,… Ok.” Kỷ Thần Phong nhìn điện thoại với vẻ hài lòng rồi bước tới cho chúng tôi xem thành quả nhá máy của anh ấy.
Người đàn ông trung niên nhìn xong thì giơ ngón cái lên với Kỷ Thần Phong.
“Chuyên nghiệp luôn!”
Tôi ngó thử qua một cái rồi không kìm được mà ngó lại lần hai.
Trông thộn chết đi được.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng tôi vẫn giơ ngón cái lên với Kỷ Thần Phong.
“Quá đẹp.” Tôi nói.
30/8/2022