“Tôi đến đón vợ tôi về! Cám ơn anh đã chăm sóc!” – Sau khi bế tắc vài giây, Lục Hướng Bắc phá vỡ bầu không khí nhưng trên mặt vẫn chưa xóa đi sự lạnh lung.
Thẩm Khang Kỳ cũng không tỏ ra yếu thế thậm chí còn không định cho Lục Hướng Bắc vào nhà: “Cô ấy vẫn còn ngủ, đợi cô ấy tỉnh lại tôi sẽ đưa cô ấy về, bây giờ không nên đánh thức cô ấy!”
Làn môi mỏng mà sắc bén của Lục Hướng Bắc hiện lên một nụ cười trào phúng: “Việc tôi gọi vợ tôi dậy hình như không liên quan gì đến người khác!”
Thẩm Khang Kỳ cũng đáp lại một nụ cười lạnh: “Vậy sao? Anh vẫn nhớ rõ cô ấy là vợ anh sao?”
“Thẩm Khang Kỳ, cố giữ vợ người khác lẽ nào là hành động của một quân nhân sao?” – Lục Hướng Bắc hiếm khi nổi giận/
“Tôi giữ đấy! Anh muốn thế nào? Lẽ nào anh có thể mang người trong nhà tư lệnh đi sao?” – Thẩm Khang Kỳ tỏ rõ thái độ với anh.
Tiếng hai ngừoi cãi nhau cuối cùng cũng vang đến chỗ ông Thẩm, Lục Hướng Bắc đứng bên ngoài nhìn thấy ông Thẩm đi từ trên lầu xuống khôi phục vẻ lạnh lung bình tĩnh, giọng điệu sắc nhọn không hề nể nang: “Ồ, Thẩm gia bấy giờ ỷ quyền thế ép người, bức bách một người dân bình thường như tôi sao? Vừa đúng lúc Thẩm tư lệnh cũng ở đây, tư lệnh, vãn bối ngu si vẫn không hiểu vãn bối đến đón vợ mình không biết đã phạm phải điều luật nào mà gặp phải sự từ chối quyết liệt như vậy?”
Ông Thẩm đứng từ xa ra lệnh cho con trai mình: “Khang Kỳ, để anh ta vào.”
Thẩm Khang Kỳ một mặt không tình nguyện vẫn đứng chắn ở cửa, ngăn Lục Hướng Bắc.
Đến khi ông Thẩm nổi giận nói lớn: “Khang Kỳ, có nghe thấy không hả?” – Anh mới miễn cưỡng lùi sang một bên.
“Cám ơn!” – Lục Hướng Bắc cười nhìn về phía ông Thẩm hơi cúi người cực kỳ lịch sự đi vào nhà họ Thẩm.
“Phòng thứ nhất lầu hai!” – Thái độ của ông Thẩm không chút thân thiện chỉ phòng của Đồng Nhất Niệm cho anh ta.
Ânh quay người một lần nữa thể hiện ý biết ơn như một ngừoi được giáo dục tốt, dáng vẻ cự kỳ đẹp đẽ dù cho không được ông Thẩm đáp lại cũng không tức giận xoay ngừoi đi về phía phòng của Đồng Nhất Niệm.
“Cũng là mỗi người mỗi vẻ, sao có thể làm ra những việc không có đạo đức thế chứ!” – Ông Thẩm không đừng thốt ra đánh giá sau khi anh đi lên lầu.
Thẩm Khang kỳ lạnh lung nói: “Anh ta chẳng phải là nhờ vẻ ngoài này để làm được việc làm mờ mắt chú Đồng sao? Nếu không sao chú Đồng lại trọng dụng anh ta thế chứ?”
Ông Thẩm lắc lắc đầu trầm ngâm: “Không nhìn ra.. Chú Đồng của con không phải là người hồ đồ.. tuyệt đối không?”
“Sớm biết thì con cũng đã học kinh doanh rồi! Học cái gì mà trường quân sự chứ!” – Thẩm Khang Kỳ thấp giọng than thở chọc cho ông Thẩm trừng mắt với anh.
Còn ở trên lầu Lục Hướng Bắc đã nhẹ nhàng mở của phòng dành cho khách chỉ nhìn thấy cơ thể nhỏ bé của Đồng Nhất Niệm đang cuộn tròn thành một đống trên chiếc giường lớn, mái tóc xoăn dày xõa ra đầy gối.
Có lẽ do quá say cô không nghe thấy tiếng anh đi vào vẫn ngủ say. Anh vốn một bụng tức giận muốn gọi cô dậy nhưng khi gạt tóc chắn hết mặt cô ra thì phát hiện mặt cô đỏ ửng ngủ rất say, chiếc mũi xinh xắn cũng phập phồng nhịp nhàng theo nhịp thở của cô, đôi môi còn chút son bóng nhạt vẫn còn hơi chu ra, ngọn lửa tức giận trong lòng bỗng biến mất không lý do, đôi mắt sâu thẳm cũng có dấu hiệu tan băng.
Nhẹ nhàng lật chăn ra phát hiện cô vẫn mặc bộ quần áo khi gặp ở sân gôn hôm qua, vẫn gọn gàng hoàn chỉnh, chút băng giá cuối cùng trong mắt anh cuối cùng cũng tan ra, lông mày giương lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Anh không gọi cô dậy chỉ cởi áo khoác của mình đắp lên người cô sau đó cực kỳ cẩn thận bế cô lên vậy mà cô vẫn không tỉnh dậy, nụ cười của anh càng mở rộng bế cô rời khỏi phòng khách của nhà họ Thẩm đi xuống lầu.
Ở dưới lầu, Thẩm Khang Kỳ chú ý chằm chằm Lục Hướng Bắc mỉm cười ra hiệu đừng lên tiếng đừng đánh thức cô, Lời Thẩm Khang Kỳ muốn nói đành phải nuốt trở lại, đành trừng mắt nhìn Lục Hướng Bắc ôm Đồng Nhất Niệm đi, trong mắt bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa tức giận lại không làm gì được.