Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 52: Chương 52: Đến anh cũng xa lánh em




Khi Đồng Nhất Niệm thức dậy chỉ cảm thấy đầu đau muốn nổ tung, mơ mơ màng màng không biết mình đang ở đâu, mở to mắt, rèm cửa chưa kéo ra, trong phòng yên tĩnh, trong mắt không hề có cảm giác xa lạ chỉ là rốt cuộc đây là đâu?

Trong lúc không biết này chỉ nhớ tối qua mình uống say ở nhà họ Thẩm sau đó ngủ trong phòng dành cho khách ở nhà họ Thẩm nhưng bức tường trắng bóng sạch sẽ, chiếc rèm màu nâu lại thêm chiếc chăn màu trắng và màu xám này rõ ràng không phải của nhà họ Thẩm.

Còn nữa cô tối qua rõ ràng là mặc quần áo đi ngủ sao bây giờ lại cảm thấy hai chân trong chăn đang không mặc gì vậy?

Cô bất ngờ ngồi dậy quả nhiên phát hiện mình đã được thay quần áo hơn nữa còn mặc một chiếc áo sơ mi nam!

Xong rồi!

Cô vội vàng làm rõ tình huống hiện tại là như thế nào, nhịn cơn đau đầu rời giường đi chân không mở cửa chạy ra ngoài

Nhưng khi nhìn thấy mội thứ quen thuộc bên ngoài liền hóa đá tại chỗ

Cô đứng trong văn phòng của Lục Hướng Bắc, mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc, áo chùm qua mông để lộ ra cặp đùi trắng loáng, hai chân còn, đầu tóc thì lộn xộn. Càng xấu hổ là Lục Hướng Bắc đang nói chuyện với giám đốc nhân sự. Âm thanh lớn do cô tự nhiên xông ra làm hai người đàn ông không hẹn mà gặp cùng quay đầu lại. Thời khắc đó ý nghĩ muốn chết Đồng Nhất Niệm cũng có.

Giám đốc nhân sự mặt ngại ngùng đến đỏ bừng ngay lập tức vờ như không nhìn thấy hướng ánh mắt đi chỗ khác nhưng nét mặt thể hiện rõ trong đầu anh ta đang YY cái gì. Đồng Nhất Niệm hận không thể nắm vai anh ta nói với anh ta sự việc không như anh ta nghĩ.

“Cậu ra ngoài trước đi.” – Giọng nói trầm ổn của Lục Hướng Bắc vang lên.

“Dạ!” – Giám đốc nhân sự cũng bị màn này làm cho khinh sợ như nhận được ân xá đi ra, khi đi còn không quên cẩn thận đóng cửa cho bọn họ.

Xong rồi! Đồng Nhất Niệm khóc không ra nước mắt, cô tin trong vòng không đến mười phút trên dưới toàn công ty sẽ biết cô và Lục Hướng Bắc trong phong nghỉ làm cái gì.. cái gì đó!

Cũng phải trách cô, bình thường ít khi vào phòng nghỉ của anh nên nơi đó đương nhiên lạ lẫm với cô rồi.

“Vẫn còn chưa bị nhìn đủ sao? Vẫn còn đứng thần ra đấy chờ ai đến nữa đây?” – Gương mặt Lục Hướng Bắc nặng nề như ai đó nợ anh ta vài chục triệu vậy.

Anh ta hình như đang rất tức giận

Đồng Nhât Niệm cảm thấy mình cần giải thích tình cảnh này không phải vì sợ anh ta giận giữ mà vì trước mặt cấp dưới của mình lại để xảy ra sự bất tiện lớn như vậy!

“Ừm.. Cái đó.. tôi chỉ là muốn ra xem ai là người đã thay quần áo của tôi.. tôi không biết..” – Sự việc đáng xấu hổ thế này mà cũng có thể xảy ra, cô thừa nhận bản thân nói chuyện có chút thiếu dũng khí.

Nói xong rồi lại cảm thấy bản thân sao phải thiếu dũng khí chứ? Hômg qua rõ ràng cô bắt gặp anh ta cua gái! Phải là anh ta giải thích trước với cô mới đúng!

Gương mặt thối của Lục Hướng Bắc ngược lại càng ngày càng khó chịu: “Ngoài anh ra em còn hi vọng ai thay cho em sao?”

Đồng Nhất Niệm nghiến răng, biểu hiện này của anh ta thật quá muốn ăn đánh, chỉ có Lục Hướng Bắc Nha ta được phóng hỏa còn không cho Đồng Nhất Niệm cô đốt đèn sao?

“Vốn chỉ hi vọng có thể có cuộc gặp gỡ tốt đẹp!” – Cô tức giận bày ra bộ mặt thất vọng.

Hai mày anh giương lên, đứng lên lại gần cô: “Dựa vào em sao? Cô gái chưa tắm rửa, người phụ nữ điên uống rượu say, mùi mồ hôi và mùi rượu đến anh cũng xa lánh em, em còn muốn gặp gỡ ai sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.