Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 5: Chương 5: Đừng làm loạn nữa




Chương 5: Đừng làm loạn

“Anh biết tôi phải bồi thường bao nhiêu tiền không?” Cô vội vàng nói, trong đầu bắt đầu tính toán tiền vi phạm hợp đồng.

“Tiền ư? Ngày mai anh sẽ đưa chi phiếu bồi thường cho họ.”

“Lục Hướng Bắc, anh không có quyền làm như vậy! Anh dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?” Ngày mai đưa chi phiếu sao? Đó là tiền của nhà cô! Ba đúng là điên rồi, tại sao lại giao quyền quản lí tài chính cho anh? Hại cô đi đến đâu cũng nằm trong sự khống chế của anh.

Trên khuôn mặt anh hiện ra một nụ cười đào hoa nhưng râT bình thản: “Anh mà không quản em thì không biết ngày mai em còn có thể làm ra những chuyện gì nữa.”

Cô tức đến hộc máu. Nhìn bộ dạng cười như không cười của anh, cô chỉ muốn cào cấu bộ mặt đó của anh. Sao anh luôn như vậy? Cô càng tức giận thì anh lại càng thản nhiên. Cho dù thế nào cũng cảm thấy rất bực bội

Nén xuống ngọn lửa giận giữ xuống, cô nở một nụ cười hoàn toàn không quan tâm: “Làm sao anh biết được quảng cáo tiếp theo mà tôi và bọn họ đã kí hợp đồng là quảng cáo sản phẩm dành cho người lớn?”

Sắc mặt anh quả nhiên thay đổi. Cô luôn có ý định làm tổn thương anh, nhưng Lục Hướng Bắc anh cũng có lúc thay đổi sắc mặt sao? Tuy nhiên cô đã vui mừng quá sớm rồi, đó chỉ là trong chớp mắt mà thôi, không lâu sau đó anh lại khôi phục cái vẻ mặt ngoài cười trong không cười ấy. Bỗng nhiên đưa tay về phía sau cổ cô, mạnh mẽ kéo cô lại gần mình và cúi đầu hôn cô một cái thật sâu. Cô ra sức giãy giụa nhưng hậu quả duy nhất mang lại chính là làm rơi khăn tắm đang quấn quanh eo anh và trong lúc lấy hơi để thở thì cô được anh bế lên đi vào phòng ngủ. Chân tay cô ra sức biểu tình thậm chí còn cắn vào vai anh nhưng đều không chống lại được cơ bắp của anh. Cuối cùng vẫn bị anh ép nằm trên giường.

“Anh muốn làm gì! Mau tránh ra!” Cô bắt lấy mặt anh nhưng ngay lập tức liền bị anh giữ chặt tay giữ phía trên đầu cô. Đôi mắt âm u nhìn xuống gương mặt đầy tức giận của cô, mắt khẽ cười: “Em muốn làm gì? Không phải là sắp tới em quay quảng cáo sản phẩm dành cho người lớn sao? Anh cùng em luyện tập diễn xuất thôi một chút thôi mà!”

Ngay lập tức anh bắt đầu cắn cổ cô, tay còn lại nhanh chóng xâm nhập vào bên trong chiếc áo bó của cô, anh liền phát hiện cô không mặc nội y mà chỉ dán miếng dán ngực. Mắt anh càng trở nên u ám hơn, trên môi càng mãnh liệt. Anh đã quá hiểu cơ thể cô, không cần tốn một chút sức lực nào đã khơi dậy được hưng phấn của cô. Cô sợ bản thân sẽ đắm chìm trong biển tình nhưng cả người cô, thứ duy nhất có thể cử động chỉ có miệng mà thôi. Vì thế cô bắt đầu dùng ngôn ngữ để phản bã lại: “Lục Hướng Bắc! Anh hãy dừng tay cho tôi! Tôi sẽ kiện anh tội cường bạo! Tên lưu manh này, đừng để thứ bẩn thỉu của anh đặt lên người tôi! Đừng để tôi phải hận anh!”

Không biết là câu nói nào của cô đã đả kích anh, bỗng nhiên anh dừng lại, lật người nằm xuống bên cạnh cô mà hít thở. Cô cũng đang hít thở nhưng lại giống như đang vui mừng về việc mình không bị mất mạng sau khi bị cướp. Cô không dám nhìn anh, người không một mảnh vải che thân đang nằm bên cạnh. Cô xoay người, chán ghét ra lệnh đuổi người: “Anh cút đi, trở về chỗ người tình của anh mà ngủ!”

Một tay anh đặt trên lưng cô khẽ vuốt ve, sau lưng truyền đến tiếng nói mơ hồ: “Đừng làm loạn nữa, ngủ đi!”

Tại sao mỗi lần cãi nhau, khi anh trả lời cô đều là bốn chữ “đừng làm loạn nữa”?(1) Anh cho rằng cô đang làm loạn vô cớ sao? Được rồi, đã như vậy rồi thì không làm loạn nữa, cô cũng đã làm loạn đủ rồi! Cô hất tay của anh ra khỏi người mình. Xem ra tối nay muốn đuổi anh đi là điều không thể rồi, cô đành ngủ ở phòng khách vậy.

Hết chương 5

(1): trong bản gốc, Dạ Dạ có viết “别胡闹: đừng làm loạn” có 3 chữ, trong bản dịch, mình dịch thành “đừng làm loạn nữa” cho phù hợp với bối cảnh nên sửa thành 4 chữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.