Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 4: Chương 4: Em là vợ anh




Chương 4: Em là vợ anh

Tiếng của Lục Hướng Bắc từ phòng tắm vọng ra: “Lấy giúp anh cái khăn tắm!”

“Không có!” Đồng Nhất Niệm nghiến răng, cô hận nhất chính là cái đức tính này của Lục Hướng Bắc. Rõ ràng hiện tại cô đã giận đến điên người rồi mà anh lại xem như không có việc gì!

“Vậy thì anh cứ như vậy đi ra nhé!”

Sắc mặt Đồng Nhất Niệm tái mét, đầy phẫn nộ. Thật không biết xấu hổ là gì mà. Anh không cần mặt mũi nhưng cô vẫn cần, hậm hực đi vào phòng ngủ lấy khăn tắm cho anh. Vừa mở cửa phòng tắm liền bị hơi nước dày đặc bên trong làm cho hai chân cô không khỏi mềm nhũn. Cô nhanh chóng ném khăn vào trong rồi đóng cửa lại, giống như tránh bệnh dịch vậy. Còn cô thì ở bên ngoài cửa thở hổn hển. Hơi thở của anh trong phòng tắm từng bước thâm nhập vào hô hấp của cô. Khi anh từ phòng tắm bước ra, cô đang quay lưng lại với anh. Tối hôm nay vì mở tiệc nên cô mặc áo bó sát vào cơ thể và quần ngắn, khuôn mặt trang điểm như đi bar. Áo bó có phần cổ ở sau lưng rất trễ làm tấm lưng trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp tóc đen bóng uốn xoăn.

Anh vừa tắm xong nên có chút nóng bức, anh ôm cô từ phía sau, môi của anh rơi xuống bờ vai mềm mại trắng như tuyết của cô sau đó thăm dò vào trong cổ áo cô. Hành động này của anh làm cô run run, trong đầu vụt hiện lên hình ảnh Oanh Oanh hôn anh liền không biết lấy sức lực ở đâu xoay người đẩy mạnh anh ra đồng thời tát anh một cái, giận giữ mà hét lên: “Tên họ Lục kia! Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh động vào người tôi!”

Lục Hướng Bắc cười nhẹ, trên mặt bắt đầu xuất hiện cảm giác đau rát. Xem ra cái tát này của Đồng Nhất Niệm cũng không hề nhẹ. Sắc mặt anh âm u nhưng vẫn bình thản nói một câu: “Anh chỉ muốn nhắc nhở em, em đã mấy ngày không đi làm rồi, ngày mai là thứ sáu, ba sẽ đến công ty thị sát. Nếu không muốn bị mắng thì nhớ phải đi làm!”

Đây là lần đầu tiên Đồng Nhất Niệm động tay đánh anh mà nó lại còn là một cái tát. Thật ra mà nói tát xong cô vẫn còn sợ hãi. Lục Hướng Bắc là người như thế nào cô rất hiểu rõ, thậm chí còn có tin đồn rằng anh ăn thịt người không thèm nhả xương ra. Mà hiện tại cô tát thì cũng đã tát rồi, nếu như anh ta muốn trả thù thì chỉ sợ cô không chết cũng bị lột da. Giải quyết một cách bình thản như vậy ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô. Nhưng cũng chính điều này đã làm sự sợ hãi trong lòng giảm đi nhiều. Cô hắng giọng: “Dù sao cũng đã nhắc nhở rồi thì ngày mai phải đi chứ!” Lục Hướng Bắc nghe xong liền dùng đôi mắt thâm sâu chăm chú nhìn cô, nhìn cho đến khi cô có chút thất thần thì đột ngột duỗi tay giữ chặt cằm cô, đầu ngón tay dùng sức, âm thanh vừa dịu dàng lại vừa như âm hồn ma quỷ vang lên: “Anh vẫn còn một việc cần nhắc nhở em, em vẫn còn là vợ anh đấy!” Cô càng giãy giụa thì anh càng gia tăng sức lực, bây giờ cô đã hiểu đọ sức lực với đàn ông mãi mãi là một việc làm ngu ngốc. Chỉ là vào lúc này anh lại nhớ ra người vợ là cô sao? Khi Oanh Oanh hôn anh sao anh lại không nhớ đến cô? Bỗng nhiên cô cảm thấy uất ức, rất muốn khóc. Cô cố gắng ngẩng đầu lê để nước mắt chảy ngược vào trong. Cô lạnh lùng đáp: “Vậy thì sao?”

Dường như anh đã nhận ra rằng mình giữ chặt cô như vậy đã làm đau cô rồi, anh liền nới lỏng tay, nở một nụ cười tà ác mà bình thản, nhìn mãi vẫn không ra đó là loại cảm xúc gì: “Cái quảng cáo đó của em từ ngày mai sẽ ngừng phát sóng.”

Cô nhảy lên: “Anh điên rồi sao?”

“Người điên là em mới đúng! Nếu em muốn ba nhìn thấy rồi tức giận mvỡ mạch máu thì cứ tiếp tục phát sóng!”

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.