Cảnh tượng như vậy, những tu sĩ trên Thải Hồng khác không nhìn thấy được, đã bị Lý Hiển Đạo che đậy. Nhưng Bạch Trấn Thiên cùng Trần Hạ Thiên lại nhìn thấy rõ ràng. Bạch Trấn Thiên có chút hoảng hốt. Về phần Trần Hạ Thiên lại ngẩn người ra.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, Lý Hiển Đạo lại có thể sử dụng biện pháp như thế tới hóa giải dây dưa cùng Bạch Tiểu Thuần. Điều này làm cho trong lòng hắn càng thêm hậm hực.
- Lý Hiển Đạo này làm sao có thể không để ý tới thân phận như vậy, lại có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy!”
Trong lòng Trần Hạ Thiên ủy khuất phẫn uất, càng nghĩ hắn càng thấy rằng Lý Hiển Đạo quá mức gian trá!
Bạch Tiểu Thuần cũng sửng sốt. Hắn bắt đầu hồ nghi nhìn Lý Hiển Đạo một chút. Sau khi đồng tử xoay tròn một hồi, trong mắt của hắn nhất thời sáng lên.
- Lão nhân này thật lợi hại.
Bạch Tiểu Thuần nhất thời đã kịp phản ứng. Đây rõ ràng là đối phương muốn đưa mình lễ vật tới hóa giải chuyện này. Nhưng hắn lại không tiện thể hiện quá mức trực tiếp, cho nên mới sử dụng biện pháp này.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhất thời đã cảm thấy thoải mái không ít. Hắn còn suy nghĩ biện pháp này không tệ. Mình cũng học được. Vì vậy hắn vội ho một tiếng, đặt ngọc bội ở trong túi đựng đồ.
- A, ngọc bội kia thật sự là của ta. Trước đó không biết rơi chỗ nào. Hóa ra là Lý đạo hữu nhặt được.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, sau đó lại thử dò xét nói một câu.
- Lý đạo hữu, ta nhớ trước đây thời điểm ngọc bội rơi ra, còn có một thanh phi kiếm rơi cùng. Thanh phi kiếm kia lại là một bảo vật.
Lý Hiển Đạo nghe vậy tiếng hít thở bị kìm hãm lại, biểu tình cứng đờ. Sau khi liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn lại vỗ xuống túi đựng đồ, lấy ra một thanh tiểu kiếm màu xanh lam. Tiểu kiếm này mới vừa xuất hiện, nhất thời bốn phía xung quanh hiện ra một mảnh băng hàn. Thậm chí ở dưới hàn khí này, tiểu kiếm này trôi ở giữa không trung, lại có thể dần dần trở nên trong suốt, giống như một khi triển khai, ẽ không thấy bóng dáng.
Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần niềm vui bất ngờ tới hỏng rồi. Hắn vội vàng mở miệng nói.
- Ha ha, chính là thanh kiếm này. Đây chính là bảo vật gia truyền của ta. Cảm ơn Lý đạo hữu.
Bạch Tiểu Thuần nói, tay phải giơ lên hư không chộp một cái. Ngay lập tức tiểu kiếm này lại bay thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần. Sau khi hắn dùng một tay nắm lấy, liền yêu thích không buông tay nhìn một chút, lúc này mới hài lòng cất vào.
- Chúc mừng Bạch đạo hữu, vật về nguyên chủ. Bạch đạo hữu, vị trưởng lão tự ý ra tay bắt đồng môn của ngươi, còn có tiểu bối bên trong gia tộc lão phu tham dự chuyện này, hai người bọn họ đã dám làm ra chuyện như thế, lão phu sẽ cho ngươi một công đạo!
Lý Hiển Đạo cũng mỉm cười. Theo hắn thấy, ngoại vật cũng tốt, gia tộc trưởng lão cùng tiểu bối kia cũng được, đều không quan trọng bằng hóa giải ân oán giữa mình cùng Bạch Tiểu Thuần.
Cách làm của Lý Hiển Đạo như thế, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây cũng không tiện lại càn quấy nữa. Lúc này hắn đang muốn mở miệng, thần sắc hơi cấhn động. Hắn cùng Lý Hiển Đạo nhìn về phía tổ trạch Lý gia bên dưới.
Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần liền nhìn thấy bóng dáng của Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài. Sắc mặt hai người bọn họ hồng nhuận, giống như bị ép đại bổ quá mức. Chẳng những không có nửa điểm thương thế, thậm chí ngay cả y phục cũng là lăng la tơ lụa. Hai người bị một đám tộc nhân của Lý gia vây quanh, giống như đưa tiễn quý khách, đưa đi ra.
Chỉ là trong thần sắc hai người đều có phần mờ mịt, bộ dạng trở tay không kịp. Hiển nhiên tất cả những điều này, đều ở trong quá trình Bạch Tiểu Thuần chờ đợi, được Lý gia nhanh chóng an bài.
Mắt thấy hai người Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều bình thường, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cũng yên lòng. Lúc này trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhìn về phía Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài lên tiếng chào.
Vừa nghe được tiếng chào này, toàn thân Trương Đại Bàn lập tức sửng sốt một chút, ngây người nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt không thể tin được. Hứa Bảo Tài đứng ở bên cạnh hắn, sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, không tự chủ được hít vào một hơi, hai mắt mở to nhìn, hoàn toàn ngây người.
- Tiểu Thuần!
- Ngươi không chết!
Hai người gần như đồng thời thất thanh.
- Trong trời đất này, có người có thể đưa Bạch Tiểu Thuần ta tới nơi tử chết được sao?
Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, áo vung khẽ vung lên, chắp tay sau lưng, khoác lác nói.
Lời nói vang vọng. Thần sắc Lý Hiển Đạo có có phần quái dị không được tự nhiên. Nhưng Hứa Bảo Tài cùng Trương Đại Bàn hiển nhiên sớm đã quen thuộc với phương thức nói chuyện của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này, sau khi sống sót trong tai họa, lại gặp được người quen cũ bọn họ nhất thời cảm thấy vô cùng kích động.
- Tiểu Thuần, ngươi cuối cùng đã trở về!
Trương Đại Bàn đi nhanh vài bước, tiến lên ôm lấy cổ Bạch Tiểu Thuần. Thân thể hắn hôm nay lại mập ra không ít. Mặc dù không phải là núi thịt, nhưng cũng giống như một quả cầu hình tròn. Lúc này hắn đang trong lúc kích động, thịt béo toàn thân đều không ngừng run rẩy.
Về phần Hứa Bảo Tài, giờ khắc này hắn đang bình phục hít thở. Hắn cũng phấn chấn vô cùng, nhanh chóng chạy tpứo vài bước, trong miệng càng không chút nghĩ ngợi, vội vàng tâng bốc.
- Thiếu tổ thiên kiêu tuyệt luân, cái thế vô địch. Bên trong thiên địa này, làm sao có thể tìm được một người có thể khiến cho Bạch sư thúc rơi vào nơi tử cảnh được. Man Hoang lại tính là cái gì chứ!
Nghe thấy giọng nói kích động của Trương Đại Bàn, hưởng thụ những ngôn từ nịnh hót quen thuộc của Hứa Bảo Tài, trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm vui sướng. Thời điểm hắn ở Man Hoang, ngoại trừ lo lắng cho đám người ở Nghịch Hà Tông ra, lo lắng nhất chính là Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông.
- Bạch lão đệ, hiện tại người ta đã đưa tới cho ngươi. Ngươi yên tâm đi, sự tình phía sau, ta nhất định cho bản thân ngươi một công đạo khiến ngươi thoả mãn!
Lý Hiển Đạo ho khan một tiếng, cắt ngang cảnh tượng ba người Bạch Tiểu Thuần ôn chuyện, ôn hòa nói.
Hắn vừa mới nói ra lời này, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài liền ngẩn người ra. Mặc dù bọn họ ở Tinh Không Đạo Cực Tông nhiều năm, nhưng lại không tiếp xúc được với Thiên Nhân. Đối với Lý Hiển Đạo này, bọn họ có chút xa lạ.
Nhưng suy nghĩ một chút, người này nhất định là một nhân vật lớn. Nếu không, thời điểm vừa rồi Lý gia làm sao có thể đối xử hai người bọn họ giống như tổ tông.
Không chỉ chữa thương cho bọn họ, còn khách khí cung kính, thậm chí còn đưa bọn họ rất nhiều đan dược cùng bảo vật. Bộ dáng kia, giống như khẩn cầu, hi vọng hai người bọn họ bỏ qua những tai ượng lao ngục trong mấy ngày vừa qua.&