Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1293: Chương 1293: Đây là hiểu nhầm... (2)




Trong tiếng nổ lớn, Lý Hiển Đạo không ngừng lui về phía sau. Tuy rằng hắn là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại da dày thịt béo, khí lực cực lớn. Đồng thời, thần thông thuật pháp hoàn toàn không yếu. Điều này khiến cho Lý Hiển Đạo đau đầu vô cùng. Giống như Trần Hạ Thiên lúc trước, trong lòng hắn cũng có một loại cảm giác bất lực.

Huống hồ hắn cũng cảm thấy ủy khuất. Hắn là Thiên Nhân lão tổ, không có khả năng đi nhằm vào mấy đệ tử còn chưa tới Nguyên Anh. Hắn cũng vừa mơ hồ nhớ tới, giống như là một trưởng lão dưới quyền, lúc trước, sau khi bắt được đồng môn của Bạch Tiểu Thuần, trong số tử tôn của mình có người lại ở trước mặt mình cầu xin. Lúc này hắn mới gật đầu phê chuẩn, để cho chuyện này thuận lý thành chương, phù hợp với luật lệ của tông môn.

Lúc này trong lòng hắn đã mang theo căm giận đối với vị tử tôn tiểu bối đã cầu xin mình. Hắn hận, không phải đối phương trêu chọc ra chuyện phiền toái này. Mà sau biết rất rõ ràng Bạch Tiểu Thuần hiện tại cường thế, lại trở thành Thiên Nhân, tử tôn tiểu bối của mình, đám gia hỏa bắt giữ đồng môn của Bạch Tiểu Thuần lại có thể không đến nhắc nhở mình một chút.

Cũng chính là vì không có nhắc nhở, mới khiến cho hắn hiện tại cực kỳ bị động. Nếu không, chuyện này hắn có thể nắm giữ chủ động. Đồng thời, hắn cũng có thể có thêm nhiều lựa chọn.

Sau khi các loại suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu Lý Hiển Đạo, trong lòng hắn đã có quyết đoán. Hắn suy nghĩ nếu như Bạch Tiểu Thuần ở đây ép người quá mức, cũng chỉ có thể phối hợp với Trần Hạ Thiên. Vì vậy hắn mở miệng một lần nữa tỏ ra yếu kém.

- Bạch lão đệ, ngươi hãy nghe ta nói. Ta đã an bài xong xuôi cho đồng môn của ngươi, rất nhanh bọn họ sẽ được dẫn đến đây. Chúng ta không cần thiết phải đánh nữa. Chuyện này ta nhất định cho ngươi một công đạo!

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, trong lòng thầm hừ một tiếng. Hắn lại bước lên trước, đồng thời ngoài miệng hắn lại nói ra những lời khác!

- Cái này là không thể được. Ai, ta cũng không muốn đánh ngươi. Thật ra lúc trước ta oan uổng cho Trần Hạ Thiên, đánh với hắn một trận. Lúc này tìm được chính chủ, nếu như cũng không đánh với ngươi một trận, có chút không tốt. Trần Hạ Thiên sẽ nghĩ như thế nào? Người khác sẽ nhìn ta như thế nào!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ, giống như rất bất đắc dĩ.

Tất cả tu sĩ ở bốn phía xung quanh nghe được câu này, mỗi người đều há hốc miệng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đều tràn ngập cổ quái, đồng thời lại có chút buồn cười. Thật ra, Bạch Tiểu Thuần nói là những lời này đầy lẽ thẳng khí hùng. Nhưng sau khi nghe xong, lại khiến cho người ta đều cảm thấy có chút mơ hồ không rõ...

- Cái này... Đây là đạo lý gì?

- Bởi vì hiểu nhầm Trần trưởng lão, cho nên muốn tới đánh Lý trưởng lão?

Thần sắc mọi người càng thêm quái dị. Ngay cả ở chỗ cao nhất, trên Tử Sắc Thải Hồng, một luồng thần thức của Bán Thần lão tổ quan tâm chú ý tới nơi đây, cũng cảm thấy nực cười. Trước đó hắn thấy Bạch Tiểu Thuần bá đạo cường thế. Trong lòng dâng lên một chút không thích. Nhưng lúc này cũng vì những lời này của Bạch Tiểu Thuần cảm giác đó đã tiêu tan.

Bán Thần lão tổ cười lắc đầu. Sở dĩ hắn không thích loại thủ hạ cường thế bá đạo này, là bởi vì loại người này vô cùng cương trực, bất lợi cho việc điều khiển. Bạch Tiểu Thuần nói những lời này, bất kể là vô tình hay là cố ý, cũng nói rõ... Thái độ!

Nếu như là vô ý nói ra, vậy nói tính cách Bạch Tiểu Thuần này kích động. Người như vậy, dễ dàng cho việc điều khiển. Còn nếu như hắn cố ý nói ra, vậy thì càng khiến cho Bán Thần lão tổ hài lòng. Thái độ này đã biểu đạt ra rất rõ ràng.

Trên thực tế đối với Bạch Tiểu Thuần, Bán Thần lão tổ cũng có hiếu kỳ. Trước đó hắn sở dĩ sắc phong Bạch Tiểu Thuần làm phong mạng, nguyên nhân căn bản của hắn cũng có liên quan đến Đỗ Lăng Phỉ.

Đồng dạng nghe được câu này, còn có Trần Hạ Thiên. Hắn chợt hít vào một hơi. Cũng từ trong lời nói này, hắn đã nghe ra được mánh khóe.

Về phần Lý Hiển Đạo, hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu. Đối phương nói những lời này, khiến cho cảnh giác của hắn đối với Bạch Tiểu Thuần lập tức tăng cao rất nhiều. Trong lòng hắn cũng gấp tốc chuyển động, trực tiếp bỏ qua suy nghĩ sẽ phối hợp cùng Trần Hạ Thiên.

- Người này không chỉ có chiến lực cường hãn, tâm cơ cũng cực kỳ thâm trầm. Có thể đi hóa giải, vẫn nên hóa giải thì được hơn!

Lý Hiển Đạo hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt lại hiện lên. Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền.

- Bạch đạo hữu không cần lo lắng nhiều. Ngươi cùng Trần đạo hữu là hiểu nhầm. Cái này gọi là không đánh không quen biết, không có liên quan gì với chúng ta.

Lời nói này vừa nói ra, mắt thấy khí thế của Bạch Tiểu Thuần vẫn mãnh liệt, Lý Hiển Đạo thở dài. Thật ra hắn không phải là sợ Bạch Tiểu Thuần. Hắn thật sự cảm thấy giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần không nhất thiết phải trước sau căm thù.

Dù sao hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã được Bán Thần lão tổ tán thành, trở thành thái thượng trưởng lão có địa vị thân phận tương đương với bọn họ. Hơn nữa, cũng vì một câu nói kia của Bạch Tiểu Thuần, kế hoạch của Trần Hạ Thiên bị dễ dàng hóa giải. Hắn không tin Bán Thần lão tổ không phát hiện, nhưng đối phương nhưng trước sau không có ngăn cản. Bản thân điều này đã nói rõ vấn đề.

- Cũng được. Có thể đây cũng là một cơ hội hóa giải ân oán cùng Bạch Tiểu Thuần.

Lý Hiển Đạo nghĩ tới đây, trong lòng đã có quyết đoán. Hắn bấm quyết vung tay lên. Nhất thời bốn phía xung quanh hiện lên một tầng ánh sáng. Sau khi che kín tầm mắt của tất cả mọi người ở bên ngoài, hắn vỗ vào túi đựng đồ. Ngay lập tức trong tay hắn lại xuất hiện thêm một miếng ngọc bội.

Trên ngọc bội kia điêu khắc ba long sáu phượng. Vừa lấy ra, lập tức liền có một khí tức kinh người đập vào mặt. Dường như ba long sáu phượng này không phải là khắc ra, mà là tồn tại chân chính. Thậm chí chớp mắt một cái bốn phía xung quanh thiên địa ở đây đều xuất hiện một ít mây mù.

Ngọc bội này vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường. Hơn nữa ở phía trên kia, mơ hồ có sóng chấn động thiên ý. Đây chính là một... pháp bảo Thiên Nhân!

- Bạch đạo hữu, miếng ngọc bội này là của ngươi đúng không? Trong lúc vô Lý mỗ ý nhặt được. Hôm nay so sánh khí tức phía trên, mới phát hiện hóa ra là pháp bảo của Bạch đạo hữu.

Lý Hiển Đạo mỉm cười, trong lúc nói chuyện, hắn ném ngọc bội trong tay lên. Ngọc bội kia hóa thành một đạo hào quang, có hình ảnh ba long sáu phượng như ẩn như hiện, bay thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.