Nhìn thấy một ít thiếu nữ thanh xuân mềm mại tràn ngập sức sống đi ngang qua, hắn phát hiện có không ít người nhìn thấy mình thì cúi đầu xấu hổ, có người vụng trộm nhìn hắn làm cho Bạch Tiểu Thuần càng hưởng thụ, tâm tình triệt để khôi phục, vội ho một tiếng, thu hồi tư thái tiền bối mà bày ra bộ dáng tự nhân cực kỳ có mị lực nhất, hắn cười ôn hòa tiêu sái đi qua, lại nghe được tiếng tim đập rộn sau lưng thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần vui tươi hớn hở.
- Ha ha, Bạch Tiểu Thuần ta quả nhiên là mị lực vô hạn, ai, thật oán ta quá mê người.
Lúc Bạch Tiểu Thuần say mê chính mình thì nhìn thấy Chu Tâm Kỳ, ánh mắt hai người nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần vừa tươi cười thì Chu Tâm Kỳ nhíu mày, mặt không biểu tình đi qua người hắn.
- Tâm Kỳ sư điệt dừng bước.
Bạch Tiểu Thuần híp mắt, cảm giác mình và Chu Tâm Kỳ có lẽ tồn tại một ít hiểu lầm, vì vậy vội vàng nghiêm túc mở miệng.
Bước chân Chu Tâm Kỳ dừng lại, bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Không biết thiếu tổ có gì phân phó.
- Có một câu ta muốn sớm nói cho ngươi biết từ lâu, đáng tiếc vẫn không có cơ hội, hôm nay ta lớn mật nói với ngươi... Kỳ thật, ta chính là... Tiểu ô quy!
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, bày làm bộ dáng u buồn, hất càm lên nói một câu này, hắn muốn nhìn thấy Chu Tâm Kỳ rung động, chính mình nên tỏ vẻ phong khinh vân đạm.
- Biết rồi!
Sắc mặt Chu Tâm Kỳ như thường, quay người hóa thành hào quang bay đi.
- A?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ, ngơ ngác nhìn bóng lưng Chu Tâm Kỳ đi xa, hắn ngây ngốc, biểu hiện của Chu Tâm Kỳ quá trấn định, điểm này hoàn toàn khác biệt lớn với suy nghĩ của hắn.
Không đợi Bạch Tiểu Thuần kịp phản ứng, tiểu ô quy trong túi trữ vật ló đầu ra cười nói với hắn.
- Ngươi là tiểu ô quy? Ha ha, bỏ đi bỏ đi, đã nói ngươi sùng bái Quy gia, về sau Quy gia không chửi, mắng ngươi là được.
Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, hắn vỗ túi trữ vật một cái, hắn rất đau đầu về tiểu ô quy này, nhưng lại không có biện pháp xử lý, giờ phút này thở dài, thu hồi ánh mắt nhìn bóng lưng Chu Tâm Kỳ đi xa, hắn ti tới bờ bắc.
Thiết Đản không biết đi nơi nào, thấy Bạch Tiểu Thuần đến chỉ có tiếng hô truyền ra, cũng không có hiện thân, Bạch Tiểu Thuần nhìn là biết Thiết Đản cũng không để ý tới mình, thật buồn bực.
- Hài tử lớn lên mặc kệ lão ba rồi!
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, đi vào trong Bách Thú Viện.
Bách Thú Viên với Bạch Tiểu Thuần mà nói chẳng khá gì nhà của hắn, mới vừa vào thì những chiến thú nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều kinh hô lên.
- WOW, đại hắc, tại sao ngươi khi dễ tiểu Hoa?
- Hắc Hùng ngươi đang làm gì đó, lại đang đánh nhau, lần trước ta đã nói với ngươi là không được làm thế mà, phạt ngươi đứng một giờ!
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa chào hỏi chiến thú ở nơi đây, hắn phải đi theo Thiên Giác Mặc Long tới vực sâu, ở nơi này đang có năm lão tổ và nhiều danh sách truyền thừa, sắc mặt mỗi người nghiêm túc.
Bạch Tiểu Thuần nhìn trận thế này thì thấy tu vi của mình yếu nhất, lúc này cẩn thận rời khỏi đám chiến thú, đến bên cạnh vực sâu và nhìn xuống dưới, nhìn thấy thân ảnh Thiên Giác Mặc Long đang ẩn hiện dưới vực sâu.
Sau một lúc khi mọi người tới đông đủ, ánh mắt lão tổ thứ nhìn qua mọi người rồi nói:
- Nhiều năm trước lão phu từng phát hiện thú cốt Thiên Nhân dưới vực sâu, đáng tiếc không có thực lực thu hồi, lúc sắp chinh chiến cần chế tạo Thông Thiên Chiến Thuyền, mà thú cốt Thiên Nhân chính là tài liệu chế tạo chiến thuyền long cốt.
- Lúc này năm lão gia hỏa chúng ta sẽ hợp lực thu hồi thú cốt, mà các ngươi có thể đi theo, cũng có thể phân tán trong bí cảnh tìm kiếm cơ duyên của mình.
- Bí cảnh vực sâu là một bảo địa, thậm chí có chút liên quan tới thời đại viễn cổ, bên trong có rất nhiều khu vực lão phu cũng chưa từng đi, tồn tại cơ duyên, cũng tồn tại hung hiểm, cho nên các ngươi nhớ không thể đi qua xa, một khi không ổn phải bóp nát ngọc giản quay về!
Lão tổ thứ nhất nghiêm túc nhắc nhở mọi người, mọi người liên tục gật đầu, lão tổ thứ nhất tay áo hất lên sau đó có từng viên ngọc giản bay vào trong tay mọi người.
Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận ngọc giản, sau khi nhìn thì phát hiện có lực truyền tống của đệ cửu sơn thì an tâm, dù sao bí cảnh này thuộc về Linh Khê Tông, bên trong bố trí trận pháp là đương nhiên.
Sau khi bàn giao xong, lão tổ thứ nhất nhìn về phía vực sâu, ánh mắt bắn ra hào quang.
- Thiên Giác, mở bí cảnh!
Lời này không khác gì sấm sét truyền vào trong vực sâu, đầu lâu khổng lồ của Thiên Giác Mặc Long nâng lên, mắt lộ hào quang và va chạm với phía dưới.
Nổ vang ngập trời, mặt đất chấn động rất mạnh, tất cả chiến thú trong Bách Thú Viên yên tĩnh lại, thậm chí chiến thú bờ bắc không ngừng run rẩy, Thiết Đản xoay vòng quanh các Kỳ Lân không ngừng nịnh nọt, vào lúc này thân thể run lên và ngẩng đầu nhìn qua.
Cùng lúc đó một vòng xoáy khổng lồ xuất hiện dưới vực sâu, có cuồng phong sinh ra từ trong vòng xoáy, khiến cho mọi người bị cuồng phong càn quét, càng có rất nhiều hắc khí bay ra khỏi khu vực này, chúng bộc phát ra khắp bốn phía.
Từ nơi này xuyên thấu qua vòng xoáy có thể ẩn ẩn nhìn thấy bên trong lộ ra một thế giới, trong đó có vô số cỏ cây, trên bầu trời có hung thú như dực long khổng lồ, nó gào thét dữ tợn, dường như bị vòng xoáy làm cả kinh nhưng cũng không lui lại, lúc này ánh mắt hung ác va chạm vào vòng xoáy.
Vào lúc con dực long này công kích, đầu lâu Thiên Giác Mặc Long còn khổng lồ hơn cả dực long duỗi ra khỏi vòng xoáy, trực tiếp cắn một cái, dực long chỉ kịp kêu thảm thiết đã bị Thiên Giác Mặc Long nuốt vào bụng.
Thân thể khổng lồ của nó cũng thoát ra khỏi vòng xoáy, nó chui ra tiến vào trong bí cảnh, nó phát ra tiếng rống kinh thiên vang vọng bí cảnh, hung thú đang gào thét bốn phía đều yên tĩnh lại...
Loại cảm giác tự đại này nói rõ Thiên Giác Mặc vô cùng quen thuộc bí cảnh này, dù sao nó cũng đến từ nơi đây.
Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, lão tổ thứ nhất lại nói.
- Thiên Giác vẫn bảo hộ nơi này, không gian nơi này mở ra trong một táng, một tháng sau các ngươi phải quay về.
Nói xong lão tổ thứ nhất và bốn lão tổ khác bay thẳng vào trong vòng xoáy, trong nháy mắt hóa thành năm đạo hào quang bay thẳng tới một hướng.
Mười mấy danh sách truyền thừa cũng có kiêu ngạo của mình, đối với Bạch Tiểu Thuần ở đây dù bọn họ tôn trọng, nhưng dù sao Bạch Tiểu Thuần chỉ có tu vi Trúc Cơ, mà bọn họ là Kim Đan, lúc này gật đầu với Bạch Tiểu Thuần sau đó chui vào trong.
- Tiểu Thuần, sau khi đi vào không thể đi xa, một khi không ổn lập tức bóp nát ngọc giản!
Lý Thanh Hậu dặn dò vài câu sau đó đuổi theo các danh sách truyền thừa khác, lúc này hắn mới đi vào trong vòng xoáy, nơi bọn họ muốn đi đối với Trúc Cơ mà nói rất hung hiểm, không tốt mang theo Bạch Tiểu Thuần.
Huống hồ chuyện cơ duyên này không thể miễn cưỡng.