Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 535: Chương 535: Cả nhà ngươi là con nòng nọc nhỏ. (Hạ)




Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn Lý Thanh Hậu đi xa, hắn đứng bên cạnh thâm uyên và chần chờ một lát, suy nghĩ mình có nên đi vào hay không.

- Bạch tiểu tử, đến đến, nơi này rất an toàn, chỉ cần ngươi ở trong ngàn dặm thì ta bảo vệ ngươi an toàn!

Thiên Giác Mặc Long ở trong vòng xoáy nói vọng ra.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, suy nghĩ một hồi cảm thấy nơi này là bí cảnh tông môn, mà chính mình lại có ngọc giản truyền tống chắc có lẽ không có quá nhiều nguy hiểm, huống hồ Bạch Tiểu Thuần cũng rất tò mò với bí cảnh này, vì vậy lề mề một chút mới nhảy vào trong, xuyên qua vòng xoáy lại đi vào thế giới bên khác.

Vừa mới đi vào hắn cảm nhận được cuồng phong, gió ở đây khác với gió ở bên ngoài, nó càng lớn và càng cuồng bạo, cũng lạnh hơn rất nhiều.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lúc ngẩng đầu lại nhìn lên không trung, nơi đó có vòng xoáy khổng lồ, nhìn vòng xoáy có thể thấy Linh Khê Tông bên ngoài, mà Thiên Giác Mặc Long đang xoay quanh bốn phía, nó đang vui vẻ nhìn mình.

- Yên tâm đi thôi, ta rất rành nơi này, chỉ cần không phải trêu chọc mấy gia hỏa khủng bố thì tất cả không ngại, huống hồ mấy gia hỏa khủng bố kia đều ngủ say cả, ngươi không phải sợ, ta cho ngươi một đám khí tức bảo vệ ngươi bình an vô sự ở nơi này!

Thiên Giác Mặc Long cười ha hả, nhổ ra một đám sương mù màu đen, hóa thành một tấm lân phiến rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Đa tạ tiền bối!

Bạch Tiểu Thuần bắt lấy, lập tức mừng rỡ, hắn ôm quyền cúi đầu với Thiên Giác Mặc Long, lúc này hắn quay người bay đi, nội tâm cũng hạ quyết tâm, tuyệt đối không đi ra khỏi phạm vi ngàn dặm.

Cảm thụ gió lạnh nơi đây thổi tới, Bạch Tiểu Thuần nhìn qua mặt đất, chung quanh là cỏ cây xanh tươi, ở nơi xa còn có thâm sơn núi rừng giống như cất giấu bí mật không muốn ai biết, cái thế giới này cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác giống như đất hoang.

Bầu trời tối tăm lu mờ mịt không có mây, ngay cả mặt trời cũng không có, có thể nơi này cũng không tối tăm, Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi mới nhìn thấy một ít ánh mặt trời ở nơi xa.

Theo gió thổi tới là từng mùi hương khác nhau, dường như những mùi hương này có mang theo nước tiểu và phân hung thú hỗn hợp, mặc dù rất nhạt nhưng cũng làm người ta cảm giác khẩn trương không nói nên lời.

Nơi này không có tung tích con người, có chỉ là vô số hung thú, thậm chí trong phạm vi hơn trăm dặm Bạch Tiểu Thuần đã cảm nhận được khí tức của vô số hung thú dùng ánh mắt kiêng kị nhìn hắn.

Hiển nhiên trên người Bạch Tiểu Thuần có lân phiến của Thiên Giác Mặc Long, khiến cho những hung thú cố kỵ không dám tới gần, thậm chí trong những đám hung thú này Bạch Tiểu Thuần đều cảm nhận được khí tức của hung thú Kim Đan.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy một con hung thú loại báo đột nhiên mở miệng máu ra, nó có hình thể nhỏ bé biến lớn hơn trăm trượng lại nuốt một con trâu lớn chừng mười trượng, thậm chí xương cốt không nhả ra, thân thể lại khôi phục như thườn, nó lạnh nhạt nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái sau đó mới biến mất trong núi rừng.

- Nơi này quá nguy hiểm!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy vài cái, quay đầu lại nhìn bầu tơời xa xa, ẩn ẩn có thể nhìn thấy vòng xoáy, hắn thở sâu, lại tiếp tục đi về phía trước, sau khi bay hơn trăm dặm thì Bạch Tiểu Thuần ngồi lên đỉnh một ngọn núi đá nhìn bốn phía, từ nơi này có thể nhìn thấy mặt đất phập phồng vô cùng bao la.

- Thật không có ý nghĩa, nơi này không có gì thú vị cả...

Bạch Tiểu Thuần cầm lấy một tảng đá ném vào rừng nhiệt đới bên dưới, cỏ cây lắc lư, có vài con chim hoảng sợ bay lên, đám chim chóc này kêu líu ríu nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy sợ hãi, qua một lúc chúng mang theo kiêng kị bay vài vòng giữa không trung rồi đáp xuống tán cây.

- Tính toán, ta nên quay về thôi, hung thú nơi này không dễ chọc.

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, tranh thủ thời gian đứng dậy bay trở về phía Thiên Giác Mặc Long.

Nhưng lúc Bạch Tiểu Thuần bay lên thì nghe thấy ở phương xa có tiếng gào thét tức giận tới mức tận cùng.

Tiếng gào thét này nổ vang truyền khắp thế giới, vô số ngọn núi chấn động, vô số hung thú kêu thảm thiết cúi đầu không dám ngẩng lên.

Thậm chí mặt đất nổ vang, da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên dữ dội, đầu óc chấn động, hai tai ông ông, hắn nhìn thấy có một thân ảnh quen thuộc từ xa xa bay về phía mình.

- Không phải là một con nòng nọc nhỏ sao, có cái gì khó lường chứ, dám hung dữ với ta như vậy, Quy gia ta lần trước thức tỉnh còn nhìn thấy cha ngươi đấy, ngươi là nòng nọc, cha ngươi là nòng nọc, cả nhà ngươi đều là nòng nọc...

Thân ảnh đang chạy nhanh kia rất quen thuộc, nó hóa thành hào quang, bóng dáng đó, âm thanh đó vô cùng rung động tâm can.

Thân ảnh ấy... Đúng là tiểu ô quy.

Bạch Tiểu Thuần ngây ngốc, tóc gáy lóe sáng, đầu chấn động giống như mười vạn thiên lôi giáng thẳng vào người, hắn không cách nào tin tưởng cảnh tượng này, lập tức gào lên.

- Ngươi đi ra ngoài lúc nào...

Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, hắn nhìn thấy từng ngọn núi sau lưng tiểu ô quy nổ tung, vô số đá vụn đang bắn ra chung quanh, mặt đất run động và vô số chim thú tán loạn, lúc này có một con cóc lớn cả vạn trượng đang nhảy lên cao.

Con cóc này to như ngọn núi nhỏ, lúc thân ảnh nó nhảy lên che dậy ánh mặt trời và lưu lại bóng mờ lớn trên mặt đất, khí thế tỏa ra có thể rung chuyển mặt đất, cũng tỏa ra khí thế bá đạo tuyệt luân.

Vào lúc này ánh mắt con cóc đỏ thẫm, tràn ngập tơ máu, hiển nhiên là tức giận đến mức tận cùng, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào tiểu ô quy giống như con bọ chó, nó còn không ngừng kêu to vang vọng thiên địa.

Oa!

Nó kêu một tiếng đã có uy lực xé rách hư không hình thành âm bạo, một tiếng kêu cuồng phong gào thét quét qua các nơi.

Tiểu ô quy bị xung kích, dường nó nó cực kỳ tức giận, một hô hấp nó kêu lên ba lần.

- Kêu la cái gì, biết rõ ngươi là công, ngươi là con cháu bất tài, sớm biết như vậy năm đó Quy gia ta vào lúc ngươi còn là nòng nọc một chân bóp chết ngươi, không đúng, bóp chết cha ngươi, bóp chết gia gia của ngươi!

Trong mắt con cóc bắn ra hàn quang màu đỏ, thân thể của nó rơi xuống đất, mặt đất chung quanh lập tức sụp đổ và lan tràn ra giống như mạng nhện, mà thân ảnh của nó lại bay lên không trung lần nữa, nó nhanh chóng đuổi theo tiểu ô quy.

Tóc của Bạch Tiểu Thuần dựng đứng, thân thể không thể khống chế được lui ra sau, hắn thét lên.

- Con rùa đen vương bát đản, ta hận ngươi!

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cầu xin, con cóc này hung tàn tới cực điểm, mặc dù không có khủng bố như con cá sấu màu vàng nhưng nhất định không dễ chọc, nhưng tiểu ô quy này lại chọc nó tức điên lên như vậy, Bạch Tiểu Thuần có tâm giết tiểu ô quy tâm đều có, nhất là nhìn thấy tiểu ô quy đang bay thẳng về phía mình, Bạch Tiểu Thuần sắp phát điên, hắn rống to xong liền bộc phát tốc độ nhanh nhất chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.