Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 536: Chương 536: Nuốt




Chẳng những Thiên Yêu thân xuất hiện, ngay cả đôi cánh sau lưng cũng hiện ra, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn vận dụng cả sức đẩy, tăng thêm Hám Sơn Chàng, hắn còn không tiếc cái giá lớn hóa thành một đạo tàn ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất đời hắn chạy khỏi nơi đây.

Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần không chậm, nhưng mà tốc độ... Tiểu ô quy quá nhanh, trong chớp mắt tiểu ô quy hóa thành hào quang bay tới bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, đuổi tới bên người còn vểnh miệng nói với hắn:

- Sợ cái gì, có Quy gia ở đây, con nòng nọc nhỏ như thế này năm đó Quy gia đã bóp nát vài, ai nha, Quy gia hơi mệt chút, ta nghỉ ngơi một hồi đã, ngươi đừng quấy rầy Quy gia, bằng không Quy gia sẽ mắng chết ngươi!

Tiểu ô quy ngáp một cái, hào quang bao phủ toàn thân của nó rồi biến mất, nó bay thẳng vào trong túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần.

Trước khi biến mất nó còn hét lớn.

- Nòng nọc nhỏ, có bản lĩnh ngươi đánh với chủ nhân của ta đi, có thể đánh thắng được hắn thì hãy tới tìm ta!

Bạch Tiểu Thuần gào thét, đang muốn nguyền rủa thì tiếng gào sau lưng càng mãnh liệt, chỉ thấy con cóc kia lúc này nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, nó còn tăng tốc đuổi theo.

- Ta sai rồi, Quy gia, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta vốn rất ưa thích rùa đen...

Nước mắt đã xuất hiện trên khóe mắt Bạch Tiểu Thuần, hắn hét thảm một tiếng rồi bay đi, nhưng tiểu ô quy vẫn không có phản ứng chút nào.

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần bi ai, hắn nhớ tới con cá sấu màu vàng lúc trước, hắn cảm thấy tiểu ô quy này làm như vậy chẳng khác gì muốn mạng nhỏ của hắn.

- Ngươi sẽ gặp báo ứng!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đẫm lệ mơ hồ, hắn liều mạng bay nhanh và hô to.

- Thiên Giác tiền bối cứu mạng!

Xa xa Thiên Giác Mặc Long vốn còn đang đi dạo thảnh thơi, nghe được tiếng cóc kêu thì sững sốt, lúc nhìn qua thì con mắt của nó mở to hết cỡ.

Thời điểm đang ngạc nhiên thì nghe tiếng kêu của Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần bay thẳng tới chỗ của mình, lân phiến toàn thân nó dựng đứng lên, lập tức gào lên đầy tức giận.

- Đáng chết, này... Không ngờ ngươi dám chọc lão cóc yêu tức giận tới như vậy!

Trong lòng Thiên Giác Mặc Long vô cùng rung động, trong thế giới này nó nhìn như rất mạnh nhưng vẫn có vài con hung thú nó không dám trêu chọc, mà con cóc này là một trong những hung thú nó không dám trêu chọc.

- Đừng tới đây, ngươi đừng tới đây!

Thiên Giác Mặc Long run rẩy, tranh thủ thời gian hô to, nhưng Bạch Tiểu Thuần bây giờ đâu có nghe, hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ của nó.

Vào lúc Thiên Giác Mặc Long run rẩy thì con cóc lớn kia gầm lớn một tiếng, âm thanh truyền khắp tứ phương, dọa Thiên Giác Mặc Long chấn động, con mắt đỏ rực lên, lộ ra khí tức hung tàn, nó sắp bộc phát.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy như vậy thì cảm động, cảm thấy lão long này quá tốt với mình, lập tức tăng nhanh tốc độ.

- Thiên Giác tiền bối, đại ân đại đức của ngươi Bạch Tiểu Thuần ta nhất định ghi khắc, ta phải về tông môn... Ta giao nơi này cho ngươi...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần vô hạn cảm kích, cảm giác mình năm đó giúp lão long này trọng chấn hùng phong, đối phương vẫn cảm ơn, lúc cảm động thì nghe con cóc gầm lên, trong miệng nó duỗi ra cái đầu lưỡi dài, đầu lưỡi này bắn đi với tốc độ nhanh không gì sánh kịp.

Trong chớp mắt đã lao thẳng về phía Thiên Giác Mặc Long, hiển nhiên nó muốn diệt lão Long trước lại thu thập Bạch Tiểu Thuần!

Đôi mắt lão Long híp lại, cảm giác nguy cơ sinh tử bao phủ tâm thần của nó.

- Cóc đạo hữu, tiểu bất điểm này chọc gì ngươi? Ta ngăn cản hắn giúp ngươi! Tiểu bất điểm, dám trêu chọc đại ca của ta, muốn chết!

Thiên Giác Mặc Long gào lớn, nhìn như uy phong nhưng trong lòng đang run rẩy, nó vừa nói ra lời này thì con cóc sững sờ, đầu lưỡi dừng lại không có tiếp tục công kích Thiên Giác Mặc Long, trong nháy mắt nó cuồn trở về thì Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, trực tiếp cuốn lên người hắn rồi quấn một vòng kéo về.

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, khóc không ra nước mắt, không chờ hắn kêu gào quá lâu lập tức bên tai nghe tiếng xé gió bén nhọn, trong nháy mắt tiếp theo tầm mắt tối sầm, ánh sáng biến mất.

Thiên Giác Mặc Long nhìn thấy thân thể Bạch Tiểu Thuần bị cái lưỡi cóc cuốn đi, trong nháy mắt bị con cóc nuốt vào trong bung.

Thân thể Thiên Giác Mặc Long khẽ run rẩy, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, lão cóc hung ác nhìn Thiên Giác Mặc Long sau đó quay người lại nhảy ra xa.

Xác định lão cóc đi xa, Thiên Giác Mặc Long lúc này mới thở sâu.

- Xong hết rồi, Bạch tiểu tử bị lão cóc nuốt, lão cốc này tiêu hóa chậm chạp, thân thể Bạch Tiểu Thuần cường hãn, thời gian ngắn ứng không có gì đáng ngại.

Thiên Giác Mặc Long nhanh chóng liên hệ mấy lão tổ Linh Khê Tông, nó muốn đi tìm người cứu viện.

Mà Bạch Tiểu Thuần vào lúc này đang ở trong bụng cóc, bốn phía mặc dù đen kịt nhưng hắn cũng từ từ thích ứng, có thể thấy rõ nơi đây, hắn quan sát chung quanh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, chung quanh đầy dịch nhờn ghê tỏm, cực kì khủng bố không nói, còn có vị chua không cách nào hình dung nổi, làm Bạch Tiểu Thuần có cảm giác buồn nôn.

Mà thân thể của hắn cũng dính cục thịt bị tiêu hóa, cánh tay giơ lên còn mang theo nhiều sợi tơ dính dính, Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi đã nôn ọe.

- Tiểu ô quy đáng chém ngàn đao, ta hận ngươi!

Bạch Tiểu Thuần phát điên, nhất là lúc hắn nhìn thấy quần áo của mình bị ăn mòn thì hắn càng khủng bố, cũng may hắn tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, thân thể cường hãn nên vẫn chưa đáng ngại.

Dùng khí lực thật lớn muốn giãy dụa đứng lên, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới có thể quan sát toàn cảnh chung quanh.

- Nhất định là bị con cóc kia nuốt, bây giờ ta đang ở trong bụng nó...

Lúc than thở Bạch Tiểu Thuần muốn đi ra bên ngoài, hắn phát hiện nơi đây là không gian đóng kín, Bạch Tiểu Thuần nảy sinh ác độc, tay phải bấm niệm pháp quyết chuẩn bị dùng huyết khí hóa kiếm chém xuống.

- Phá!

Phanh một tiếng, một kiếm kia đánh xuống có âm thanh như kim thiết vang lên, dạ dày con cóc không có một chút tổn thương... Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm.

- Không được, nhất định phải tìm phương pháp, phải làm con cóc này mở miệng, tại đây không được, chỉ có thể đi sâu hơn, nói không chừng có biện pháp, hoặc là... Thật sự không được, đáng chết, Bạch Tiểu Thuần ta cả đời anh hùng... Cũng chỉ có thể đi cửa hậu!

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần cầu xin, xoắn xuýt rất lâu mới lại thử ngọc giản truyền tống, phát hiện không có hiệu quả thì hắn thở dài, cảm giác mình thật đáng thương, không ngừng đi sâu vào bên trong.

Đi thẳng tới trước quần áo bị ăn mòn hoàn toàn, cũng may thân thể cường hãn cho nên mới kiên trì được, nhưng dọc theo con đường này mặt đất ướt sũng, giẫm lên bọt dính dính làm cho Bạch Tiểu Thuần phải nôn nhiều lần.

- Tiểu ô quy, ta muốn giết ngươi!

Bạch Tiểu Thuần muốn điên, lật túi trữ vật qua lại nhưng hắn vẫn không tìm thấy bóng dáng của tiểu ô quy.

Rơi vào đường cùng, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước từng bước một, hắn cũng không biết đi bao lâu, may mắn hôm nay hắn có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, linh hải tầng thứ bảy vào mấy ngày hôm nay có một tia đã hóa tinh, cho nên linh lực của hắn cũng lâu dài, nội tức dẻo dai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.