Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 470: Chương 470: Chân không diệu hữu




- Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không...

Lý Thanh Hậu không quay đầu lại, hắn đi về phía trước và chậm rãi ngâm nga, tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, cảm thấy những lời này chứa đầy huyền cơ, hắn suy nghĩ cả buổi vẫn không hiểu gì, nhưng lại cảm giác Lý Thanh Hậu sau khi nói những lời này bóng lưng trở nên to lớn vô hạn.

Bọn họ nhanh chóng xuất hiện trên không trung giữa hậu sơn, lúc vừa đi tới nơi này Bạch Tiểu Thuần vẫn không phát hiện ra cái gì, trầm ngâm mới mở con mắt thứ ba trên mi tâm ra, hắn quan sát tình cảnh chung quanh, mà Lý Thanh Hậu đi phía trước cũng phát hiện, quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt tán thưởng, không có tiếp tục tiến lên mà đứng tại nơi đó, muốn xem xem Bạch Tiểu Thuần có thể nhìn ra mánh khóe hay không.

Thông Thiên pháp nhãn, Bạch Tiểu Thuần nhìn bốn phía cũng không phát hiện cái gì, nội tâm của hắn khẽ động, dứt khoát buông linh hải hóa băng tinh, tu vi của hắn bộc phát dữ dội rót vào trong Thông Thiên pháp nhãn, càng có khí tức Thiên Đạo Trúc Cơ tỏa ra dung nhập vào trong pháp nhãn.

Lập tức con mắt của Bạch Tiểu Thuần đau đớn, nhưng trong đau đớn này thế giới trước mắt hắn vặn vẹo, hắn mơ hồ nhìn thấy trước mặt là một ngọn núi to lớn đứng sừng sững ở trước mặt mình.

- Núi...

Bạch Tiểu Thuần kinh hô, Thông Thiên pháp nhãn trên mi tâm không thể chèo chống được nữa, hắn thở hồng hộc lộ ra thần sắc không tưởng tượng nổi.

- Ngươi nhìn thấy chính là ngọn núi thứ chín chỉ có chưởng môn, danh sách truyền thừa, Thái Thượng trưởng lão mới biết!

Một giọng nói già nua vang lên ở nơi đây, một lão giả tóc trắng xóa mặc áo bào xám xuất hiện, thân ảnh của hắn chậm rãi đi trong hư vô.

Sắc mặt lão giả này hồng nhuận phơn phớt, mi tâm có một nốt ruồi màu đỏ lớn như đầu ngón tay, rõ ràng nhất là hắn không có nhiều nếp nhăn, hai mắt của hắn quá ác liệt giống như tia chớp, tay phải cầm một ngọc bội bốn màu tỏa ra hào quang sáng ngời.

Hắn vừa xuất hiện đã làm không gian vặn vẹo, tầng mây trên bầu trời như muốn nổ tung, dường như sắp có cải biến kinh thiên động địa, Bạch Tiểu Thuần cảm giác khí thế của lão giả giống như thiên uy, càng có sát kí khủng khiếp tỏa ra, đứng trước mặt hắn không phải là lão giả mà là một đầu hung thú hồng hoang!

- Bái kiến sư tôn.

Lý Thanh Hậu ôm quyền cúi đầu với lão tgiả rước mặt.

- Bạch Tiểu Thuần bái kiến lão tổ!

Cho dù Bạch Tiểu Thuần chưa gặp qua lão giả này, nhưng khí thế và sát khí cuồng bạo như thế lại làm hắn hít thở không thông, hắn nhanh chóng đoán được thân phận của đối phương, nhanh chóng tiến lên thi lễ.

Ánh mắt lão giả nhìn lên người Bạch Tiểu Thuần, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, nhưng lại phối hợp với sát khí trên người hắn nụ cười biến thành dữ tơn.

- Không phải danh sách truyền thừa, nhìn thấy chuyện không nên thấy, tiểu oa nhi, ngươi có biết tội của ngươi không!

Lão giả lúc nói ra lời này còn mang theo sát khí khủng khiếp, sát khí bao phủ toàn thân Bạch Tiểu Thuần.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, sắc mặt tái nhợt giống như lâm vào sát tràng, loại cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng đủ làm hắn sợ hãi không nhỏ.

- Sư tôn... Ngươi hù Tiểu Thuần...

Lý Thanh Hậu xấu hổ nói ra.

Bạch Tiểu Thuần thật sự sợ hãi, lão giả này tuy tươi cười nhưng sát khí lại không nhỏ, tóc gáy toàn thân hắn dựng đứng lên, đặt mình trong sát tràng, loại cảm giác này làm huyết khí trong người của hắn suýt nữa bạo phát ra, dường như muốn đối kháng với sát khí trên người lão giả.

Lão giả tươi cười hiền hòa, tay phải nâng lên, chung quanh xuất hiện một đám sương mù bao phủ thân thể, hắn biến mất chỉ còn đám sương mù.

- Cũng phải, việc này cứ ghi nhớ đi, ngày sau nếu có sai lầm cùng trừng phạt!

Trong đám sương mù lại có giọng nói lão giả truyền ra.

Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn lộ ra bộ dáng nhu thuận nhưng đáy lòng khinh thường, suy nghĩ lão gia hỏa này nhất định là cố ý muốn hù dọa chính mình, hắn muốn khảo nghiệm mình đây mà, thầm nghĩ loại thủ đoạn này mình cũng bị lão tổ Tống gia Huyết Khê Tông dùng rồi..

- Ngài lão nhân gia là sư tôn của Lý thúc, cũng là sư tổ của ta, sư tổ tại thượng, xin nhận vãn bối cúi đầu.

Bạch Tiểu Thuần có chút không phục, vì vậy nhãn châu xoay động sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, lúc này lấy một bình thuốc trong túi trữ vật ra ngoài.

- Sư tổ, lần đầu gặp mặt, đây là linh dược trân quý nhất trong người vãn bối, phàm là người dùng qua đều khen không dứt miệng, diệu dụng vô cùng, vãn bối nguyện dâng cho sư tổ, đây là hiếu tâm của vãn bối, thỉnh sư tổ nhận lấy...

Bạch Tiểu Thuần nói xong, đôi mắt trông mong nhìn lão giả trong sương mù, trọng điểm chính là nhìn ngọc bội bốn màu trong tay lão giả, ngọc bội kia Bạch Tiểu Thuần vừa rồi đã lưu ý tới, cảm thấy đây là bảo bối.

Lý Thanh Hậu au đầu, loại chuyện trưởng bối tặng lễ vật cho vãn bối nếu phát sinh ở trên thân người khác không coi vào đâu, nhưng xuất hiện trên người Bạch Tiểu Thuần thì Lý Thanh Hậu cảm thấy không đúng, thấy thế nào cũng cảm giác là lạ, nhất là nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn món đồ nào thì hắn cười khổ, cảm giác mình đoán được suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần.

Đây làm gì giống trưởng bối tặng lễ vật cho vãn bối, rõ ràng là muốn lễ gặp mặt...

Lý Thanh Hậu cười khổ, lão tổ trong sương mù cũng sững sờ một chút, nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần thì hắn đoán được suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần, vì vậy hắn cười dài một tiếng.

- Đây là muốn đòi lễ gặp mặt của lão phu sao? Đan Dược lão phu thu, ngọc bội kia cầm lấy đi, cho ngươi!

Nói xong ngọc bội bốn màu bay ra khỏi sương mù bay thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, nó lơ lửng trước mặt hắn, về phần linh dược cũng bay vào trong sương mù.

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn thật không có tâm tư này, nhưng đây chính là thu hoạch ngoài ý muốn, hắn cảm thấy xấu hổ, nhưng lại không chần chờ nhanh chóng thu ngọc bội, vui thích cầm ngọc bội vuốt vuốt một phen, phát hiện ngọc bội kia cực kỳ không tầm thường, trong đó ẩn chứa lực lượng càng tương tự đèn lồng mà lão tổ Tống gia tặng cho hắn.

- Đây là linh bảo mà tu sĩ Kết Đan cảnh sử dụng, tu vi ngươi còn thấp nhưng nếu dùng Thiên Đạo Trúc Cơ thúc hóa cũng có thể sớm sử dụng.

Lão giả trong sương mù cười nói, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần vài lần mới quay người đi vào trong hư vô.

- Thanh Hậu, bé con này không tệ, ngươi có thể truyền thụ cho hắn bí pháp Thảo Mộc Giai Binh đấy.

- Đa tạ sư tôn!

Lý Thanh Hậu ôm quyền cúi đầu, hắn mang Bạch Tiểu Thuần tới đây mục đích chính là muốn sư tôn cho phép truyền thụ Thảo Mộc Giai Binh cho Bạch Tiểu Thuần.

Dù sao Bạch Tiểu Thuần cũng không phải đệ tử của hắn, phải được sư tôn cho phép mới được.

Hiện tại được lão tổ cho phép, Lý Thanh Hậu trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, dẫn hắn rời khỏi hậu sơn, tới bên ngoài động phủ Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu cũng truyền dạy bí pháp Thảo Mộc Giai Binh cho hắn.

Thảo Mộc Giai Binh không phải ngự lực, mà là loại thủ đoạn dùng thảo mộc tác chiến, ở giữa thiên địa, từng cọng cây ngọn cỏ đều có linh tính, vận dụng linh tính và thúc dục nó thì có thể khu sử thực vật tác chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.