Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 469: Chương 469: Như có chuyện suy nghĩ




Những ngày này khi Bạch Tiểu Thuần ôn chuyện với người trong tông môn, hắn cũng nhìn ra cả Linh Khê Tông đã có khác với lúc mình rời đi.

Năm đó lúc hắn rời đi hào khí của Linh Khê Tông dùng tu hành làm chủ, cho dù có cạnh tranh với nhau cũng không ngại, tiếng cười nói vang lên không dứt, hoàn cảnh rất nhẹ nhàng, nhưng hôm nay... Tất cả mọi người rất nặng nề, làm cho cả Linh Khê Tông tràn ngập áp lực.

Biết rõ mưa gió sắp tới, có thể tùy ý nhìn thấy các đệ tử đang chuẩn bị cho chiến tranh sắp tới.

Cũng may áp lực này nặng nề vẫn tồn tại sát cơ sắc bén, đó chính là tâm tính cùng tồn vong với tông môn, áp lực đè nặng các đệ tử bao nhiêu cũng sẽ biến thành động lực bấy nhiêu.

Mà Linh Khê Tông vào lúc này lại mạnh mẽ trước nay chưa từng có.

Trừ chuyện này ra, vật phẩm trong các phương thị đều bán hết, thậm chí giao dịch của các đệ tử trong tông môn đều tăng giá gấp mấy lần.

Trong đó đặc biệt lấy linh dược, lá bùa và vài loại vật phẩm chiến tranh làm chủ, mà pháp bảo có tiền cũng không mua được, luyện linh trên Tử Đỉnh Sơn, trong thời gian này người đi luyện linh nối liền không dứt.

Thậm chí những ngày này rất nhiều người tìm Bạch Tiểu Thuầnđều hi vọng Bạch Tiểu Thuần có thể luyện dược cho mình, dù biết rõ đan dược Bạch Tiểu Thuần khủng bố nhưng vẫn khát vọng chưa từng có.

Nội tâm của Bạch Tiểu Thuần cũng cũng hiểu tình huống Linh Khê Tông, cho nên tâm tình của hắn cũng trầm thấp, hắn cau mày, giờ phút này ngồi trên núi đá trước động phủ nhìn xa xa, từ vị trí này hắn có thể nhìn bao quá cảnh sắc Linh Khê Tông.

Nhìn qua dãy núi quen thuộc trước mắt, nhìn Thông Thiên Hà đang chảy xiết trước mặt, Bạch Tiểu Thuần nhớ tới nhân quả trận chêến tranh này.

- Khu vực trung du, Không Hà Viện...

Bạch Tiểu Thuần thì thào, danh ngạch tư cách Không Hà Viện đối với vùng hạ du cũng chẳng có bao nhiêu khát vọng cả..

- Đáng giá sao...

Bạch Tiểu Thuần than nhẹ, từ đáy lòng hắn không hi vọng tông môn đại chiến, có lẽ trong mắt người khác Huyết Khê Tông là ma tông tàn nhẫn hung ác, nhưng trong giác quan của Bạch Tiểu Thuần thì hắn cảm thấy Huyết Khê Tông rất tốt với mình.

- Một Không Hà Viện có lẽ không đáng, nhưng nếu tăng thêm hi vọng lão tổ đột phá, tăng thêm khả năng tông môn có thể lớn mạnh vô hạn, hơn nữa đệ tử chỉ cần thời gian mấy chục năm có thể thích ứng với linh khí trung du thì tu vi sẽ tăng lên vài lần, như vậy tất cả đều đáng giá!

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần than thở, sau lưng hắn có giọng nói vang lên.

Giọng nói này vang lên rất đột ngột, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, quay đầu nhìn ra sau lưng mình, hắn nhìn thấy Lý Thanh Hậu dáng người ôn hòa mỉm cười nhìn hắn.

Lý Thanh Hậu vào lúc này có một vài điểm khác biệt so với trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần, dường như hắn nội liễm hơn rất nhiều, ngay cả uy nghiêm cũng giảm bớt một chút, nhưng trong mắt Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được trong cơ thể Lý Thanh Hậu đang cất dấu một vòng xoáy khổng lồ, một khi tỏa ra sẽ kinh thiên động địa, sâu không lường được.

Loại cảm giác này thậm chí Bạch Tiểu Thuần từ trên người các Thái Thượng trưởng lão cũng không mãnh liệt như thế, hắn mở to mắt một lúc mới phục hồi tinh thần lại.

- Lý thúc!

Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn cảm giác mình lâu ngày không gặp lại Lý Thanh Hậu, vào lúc này hắn kích động chạy tới ôm lấy Lý Thanh Hậu.

Lý Thanh Hậu cười ha hả sờ âầu Bạch Tiểu Thuần.

- Ân, cao hơn không ít.

Trong mắt Lý Thanh Hậu thì Bạch Tiểu Thuần vĩnh viễn vẫn là đứa trẻ đốt nén hương mười ba lần năm xưa, thiếu niên bị hắn mang lên núi ngày trước.

Một câu vô cùng đơn giản nhưng làm vành mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ lên, lúc ở trong Huyết Khê Tông hắn cần che giấu tung tích, nhớ nhung đối với Lý Thanh Hậu cũng chỉ vùi sâu trong đáy lòng.

Trở lại Linh Khê Tông hắn biết Lý Thanh Hậu bế quan không đúng, vào lúc này biết Lý Thanh Hậu thành công Kết Đan, Bạch Tiểu Thuần cao hứng còn mãnh liệt hơn bản thân Bạch Tiểu Thuần hắn luyện ra một lò đan cao giai.

- Tiểu Thuần, chiến tranh không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

Lý Thanh Hậu nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, hắn ngồi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần rồi nói chuêện.

- Trừ những nguyên nhân ta vừa nói, còn gia tăng thêm nội tình của tông môn, còn khống chế tài nguyên ở hạ du, thậm chí là tranh giành danh lợi, tất cả đã làm cục diện khác biệt.

- Mà Huyền Khê Tông chiến tranh với Đan Khê Tông, cuối cùng lấy Đan Khê Tông đại bại chấm dứt, gần nửa đệ tử gia nhập Huyền Khê Tông, mặc dù Huyền Khê Tông tiêu hao không ít trong trận chiến tranh này, nhưng lại được bổ sung rất nhanh, trước mắt vẫn còn đang công phá sơn môn Đan Khê Tông, chỉ cần chiến tranh chấm dứt sẽ cường đại hơn trước.

- Hôm nay Huyền Khê Tông ngoại trừ chỉnh hợp tài nguyên của Đan Khê Tông cũng phải tiêu trừ mâu thuẫn và ổn định lòng người, có thể nói đây là thời điểm Huyền Khê Tông yếu kém nhất, cũng không có lực ngăn cản tình thế xảy ra, chỉ có thể diệt Đan Khê Tông rồi nhanh chóng chỉnh hợp lại, mà Huyết Khê Tông kéo dài đến bây giờ mới ra tay chính là vì muốn Linh Khê Tông nghe theo iều kiện của bọn họ, tiến tới phong tông.

Lý Thanh Hậu chậm rãi mở miệng, hắn nói rất rõ tình hình và nguyên nhân của cuộc chiến tranh này.

- Nhất định phải chiến? Sẽ không có khác biện pháp sao.

Bạch Tiểu Thuần chần chờ một chút, lại muốn nói gì đó.

- Không cần nghĩ quá nhiều, trận chiến tranh này không thể tránh né, cho dù ai muốn tiến lên trung du, sớm muộn gì cũng phải đánh một trận, nếu bây giờ không đánh, một khi thỏa hiệp, ngày sau mối họa vô cùng, so với kéo dài hơi tàn ngàn năm, không bằng toàn lực tranh đấu đoạt lấy một hi vọng sáng lạn!

Lý Thanh Hậu nhẹ giọng mở miệng.

- Trận chiến tranh này là bất đắc dĩ, Huyết Khê Tông bất đắc dĩ, chúng ta cũng đành chịu, nhưng không thể không đánh, mặc dù chúng ta buông tha tư cách tấn chức cũng vô dụng, người khác sẽ không tin, tất cả lời thề so với lợi ích của tông môn đều là hư vô.

- Trừ phi có thể có biện pháp nào đó, ví dụ như đại sự liên quan tới sinh tử của cả hai tông môn, từ đó mới có thể tin tưởng lẫn nhau.

- Đương nhiên chuyện này là không thể nào!

Lý Thanh Hậu lắc đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi không nên nghĩ nhiều như vậy, nhớ rõ trên chiến trường, đi theo sau lưng ta, lúc này chỉ sợ phải chết rất nhiều người...

Lý Thanh Hậu thở dài, đứng dậy đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người, dường như có chuyện suy nghĩ, vì vậy đưa tay vỗ vai Bạch Tiểu Thuần.

- Đi thôi, ta mang ngươi đi gặp một trưởng bối, sư tôn của ta!

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên hắn nghe được Lý Thanh Hậu nhắc tới sư tôn của hắn, Bạch Tiểu Thuần xem ra, có thể trở thành sư tôn của Lý Thanh Hậu ít nhất cũng là Thái Thượng trưởng lão, thậm chí vô cùng có khả năng là lão tổ nào đó của Linh Khê Tông.

Bạch Tiểu Thuần thu hồi suy nghĩ, đi theo sau lưng Lý Thanh Hậu, lúc đi giữa không trung Bạch Tiểu Thuần có chút kinh ngạc, phát hiện Lý Thanh Hậu đi tới chính là hậu sơn trống trải của Chủng Đạo Sơn.

Chỗ đó không có cái gì, chỉ có thể nhìn thấy nước Thông Thiên Hà đổ ra xa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.