Bạch Tiểu Thuần thở sâu, thân thể run rẩy, chiến trường nguy hiểm thì hắn hôm nay có nhận thức cực sâu, lúc này mặc dù tránh né đại kiếm nhưng kiếm trận vẫn sáng lóng lánh, tu sĩ Huyền Khê Tông chung quanh liều chết đánh tới, hai mắt Bạch Tiểu Thuần càng đỏ, hắn ngửa mặt lên trời rống lớn.
- Giết!
Hắn dường như trở lại sơn mạch Lạc Trần ngày đó, giống như trở lại Vẫn Kiếm Thâm Uyên, giờ phút này sát khí quanh quẩn toàn thân, hoàn toàn bộc phát, trực tiếp tới gần khôi lỗi màu đen, hắn giết và va chạm cực mạnh, tử khí hóa đỉnh đập tới, âm thanh nổ vang không ngừng sinh ra, tay phải Bạch Tiểu Thuần thi triển Toái Hầu Tỏa giống như tia chớp chụp vào cổ của khôi lỗi.
Ken két, toàn thân khôi lỗi màu đen chấn động, đầu lâu tan nát, thân thể muốn lui ra sau nhưng Bạch Tiểu Thuần không muốn tha cho con khôi lỗi này, hắn gầm lên và tỏa ra lực lượng cực mạnh, hắn trực tiếp ném con khôi lỗi lên không trung.
Sau khi hắn làm xong tất cả, lại có vài chục thanh đại kiếm từ trên cao đánh xuống nện thẳng vào người con khôi lỗi màu đen này, tiếng nổ mạnh vang lên và con khôi lỗi màu đen chia năm xẻ bảy, trong đó tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông đều khí tuyệt bỏ mình.
Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, mượn lực tránh né mấy sát kiếp kế tiếp sau đó xông thẳng về phía hùng thành, lúc tới gần tưởng thành thì tu sĩ bên cạnh hắn đã vượt qua một vạn.
- Theo ta đạp vào tường thành này!
Bạch Tiểu Thuần triệt để tức giận, hắn lập tức xông thẳng vào hùng quan trước mặt.
Kiếm trận của Huyền Khê Tông ra tay hai lần, lão tổ, huyết phách, thái thượng trưởng lão Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông đều cảm thấy nhục nhã.
Nhất là với Huyết Khê Tông, tầm quan trọng của Bạch Tiểu Thuần trong chiến tranh hôm nay cực kỳ rõ ràng, hắn có thể giúp tu vi của mỗi người đều đề cao không ít, một khi Bạch Tiểu Thuần tử vong, Huyết Khê Tông sẽ bị đánh về nguyên hình, bọn họ không bao giờ đồng ý, thái thượng trưởng lão, huyết phách của Huyết Khê Tông liên tục thi triển đòn sát thủ, chẳng những bức lui người cùng giai của Huyền Khê Tông còn xông thẳng vào kiếm trận.
Còn có tu sĩ Kết Đan của Linh Khê Tông cũng như thế, Lý Thanh Hậu cũng ở trong đó, trước đó trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần lâm vào nguy hiểm hai lần thì hắn đã lo lắng, hiện tại sát cơ bao phủ ánh mắt của hắn, lúc ra tay cây cổ biến ảo công kích.
Bị tu sĩ Kết Đan hai tông Linh Huyết cường lực nghiền áp, cường giả Kết Đan của Huyền Khê Tông không ngừng bại lui, kiếm trận không thể tiếp tục tập trung lên người Bạch Tiểu Thuần, chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng mọi người.
Áp lực của Bạch Tiểu Thuần giảm đi rất nhiều, hắn lại mang thì khi hai lần trải qua hung hiểm cho nên đã vô cùng tức giận, mặc dù biết đây là chiến tranh không có đúng sai, còn sống có chết, nhưng mà hắn vẫn cảm giác sợ hãi tử vong.
- Là các ngươi muốn giết ta trước... Quá khi dễ người, lão tổ các ngươi ra tay với ta, ngay cả đại trận tông môn đều muốn giết ta!
Bạch Tiểu Thuần tiến về phía trước một bước, mấy vạn tu sĩ bên cạnh hét lớn một tiếng sau đó giống như thủy triều nghiền ép tới, những nơi đi qua tu sĩ Huyền Khê Tông căn bản khó có thể đối kháng, không ngừng lui về phía sau và dựa vào sơn mạch.
Tiền tuyến các khu vực khác mặc dù không có kịch liệt như khu vực Bạch Tiểu Thuần nhưng vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, không ngừng đẩy mạnh tiến lên, kết quả Huyền Khê Tông bại vong đã khó có thể nghịch chuyển.
Thậm chí không ít tu sĩ Huyền Khê Tông vào lúc này cũng chần chờ không dám phản kháng, hiện tại bọn họ không có lựa chọn đầu hàng chỉ là bởi vì sơn môn Huyền Khê Tông vẫn còn, có thể tưởng tượng nếu sơn môn sụp đổ... Như vậy bọn họ sẽ sụp đổ, nhất định sẽ có vô số đệ tử Huyền Khê Tông tan vỡ.
Đến lúc đó quy hàng... Đã trở thành lựa chọn duy nhất, nếu không chính là diệt vong.
Hiện tại còn không dám phản công đã hoàn toàn nói rõ điểm này, thậm chí trong lòng không ít tu sĩ Huyền Khê Tông đều có tâm tư như thế... Hi vọng chiến tranh sớm chấm dứt, hi vọng hai tông Linh Huyết không dồ diệt tông môn...
Dù sao... Không có có bao nhiêu người dưới bại cục hiển hiện còn muốn đi tìm chết.
Âm thanh của chiến trường không ngừng bao phủ các nơi, Bạch Tiểu Thuần nhìn qua sơn mạch, nhìn qua hùng thành trên sơn mạch, nhìn qua tu sĩ Huyền Khê Tông không ngừng bại lui, hắn muốn phóng lên cao giết vào hùng thành này, đột nhiên... Trong thành chấn động, trong màn sáng phòng hộ có rất nhiều thân ảnh tu sĩ Huyền Khê Tông lao ra.
Những tu sĩ này là lực lượng hậu bị của Huyền Khê Tông, hiện tại chiến tranh đã tới mức sinh tử tồn vong trước mắt, cũng không cần phải tiếp tục giữ lại, vào lúc này đã xông ra toàn bộ, tuy chỉ có vài vạn người nhưng có cảm giác như phô thiên cái địa, càng có không ít khôi lỗi màu đen xông thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Trong nháy mắt hai bên va chạm với nhau, tiếng gào rú và pháp thuật va chạm, hào quang pháp bảo hóa thành chấn động quét ngang thiên địa.
Bạch Tiểu Thuần chính là mục tiêu của đối thủ, đôi mắt hắn đỏ rực, Thiên Yêu thân lao thẳng về phía hai khôi lỗi, trực tiếp chiến đấu với nhau, Hám Sơn Chàng, Toái Hầu Tỏa, tử khí đại đỉnh và huyết kiếm chém xuống, trong lúc chém giết hắn bắt được một khôi lỗi màu đen, sắc mặt dữ tợn dùng sức xé nát khôi lỗi này..
Rầm rầm rầm!
Khôi lỗi màu đen không ngừng kêu răng rắc dữ dội, trong đó có âất nhiều tu sĩ Huyền Khê Tông điều khiển đang kêu thảm thiết, càng không ngừng có người bay ra khỏi khôi lỗi.
Một khôi lỗi màu đen khác oanh kích Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần không quan tâm tới, một đường va chạm, một đường nổ vang, chỉ qua bảy tám hô hấp thì nổ oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần bắt lấy sau đó xé thành năm bảy khối, Bạch Tiểu Thuần quay người nhìn lại, đôi mắt của hắn đã biến thành đỏ rực.
Sau lưng hắn cũng có khôi lỗi màu đen, hiện tại thân thể nó chấn động mạnh khi nhìn ánh mắt Bạch Tiểu Thuần, nó nhanh chóng lui ra phía sau, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt khôi lỗi lui ra sau đã đuổi theo, Thông Thiên pháp nhãn trong mi tâm mở ra, ánh sáng trong mắt bộc phát, ý đồ của hắn không phải là người điều khiển mà là chân của khôi lỗi!
Vào lúc ánh mắt của hắn nhìn vào chân của khôi lỗi thì chân của nó dừng lại một chút, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà thời gian này đã đủ rồi, hắn đuổi theo và dùng toàn lực trùng kích của mình vận dụng Hám Sơn Chàng, tốc độ bộc phát nhanh như tia chớp đâm thẳng vào người khôi lỗi màu đen.
Vừa va chạm thì bên trong khôi lỗi màu đen có tiếng kêu thảm thiết vang lên, bị hắn đụng nát nửa thân thể, toàn thân Bạch Tiểu Thuần hơi mơ hồ, hắn nâng tay phải lên sau đó bóp cổ của khôi lỗi màu đen này.
Nhưng đột nhiên lúc này có tiếng hừ lạnh như băng bỗng nhiên truyền vàotai Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Tiểu Thuần, còn nhớ Lâm mỗ không?
Giọng nói quanh quẩn truyền ra khắp hùng thành, một con khôi lỗi màu tím bay ra, con khôi lỗi này khác với khôi lỗi màu đen, toàn thân của nó khảm đầy gương mặt, những gương mặt sinh động như thật, cho dù toàn bộ nhắm mắt nhưng vẫn có thể nhìn ra biểu lộ thống khổ của chúng.