Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 619: Chương 619: Chú ý




Lần này sau khi hắn ngồi xuống và lấy đan dược ra đặt xuống đã có rất nhiều tu sĩ tiến lên, bọn họ tranh đoạt mua giống như điên lên rồi.

Năm mươi viên siêu cấp Tích Cốc đan bán đi trong thời gian ngắn, trực tiếp bị người ta quét sạch, Bạch Tiểu Thuần cũng sững sờ, cẩn thận suy nghĩ cũng hiểu vì cái gì.

So sánh với linh thực đắt đỏ, giá cả Tích Cốc đan thật sự quá thấp và hiệu quả quá tốt, không người nào không động tâm, tuy Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ như thế không tăng giá, hắn cảm thấy tất cả mọi người không dễ dàng, mà tốc độ kiếm điểm cống hiến của mình quá nhanh.

Vào ngày thứ ba Bạch Tiểu Thuần đi ngang qua một cửa hàng, hắn nhìn thấy bên trong có bán siêu cấp Tích Cốc đan với cái giá ba ngàn điểm cống hiến, hắn vô cùng ngạc nhiên.

Lần này đi tới quảng trường hắn còn chưa ngồi xuống thì lập tức có bảy tám tên tu sĩ lao tới, bọn họ muốn tranh đoạt mua toàn bộ đan dược trong một lần.

Cảnh này làm Bạch Tiểu Thuần cảnh giác, sau khi quan sát hắn phát hêện đám người này là tu sĩ của cửa hàng ở đông thành, hiển nhiên sau khi mua xong sẽ bán đi với giá cao.

Bạch Tiểu Thuần lập tức không vui, vì vậy nói ra quy tắc mua sắm mới, một người chỉ có thể mua một hạt, mua hai hạt giá tăng gấp đôi, ba hạt cũng như thế, nhưng hiệu quả lại không tốt, bởi vì trong Không thành này không thiếu nhất chính là tu sĩ.

Cuối cùng bất đắc dĩ Bạch Tiểu Thuần dứt khoát không quan tâm tới, bảy ngày qua đi, điểm cống hiến của Bạch Tiểu Thuần đã đạt tới mười vạn.

Cùng lúc đó trong bảy ngày này phạm vi oanh động của siêu cấp Tích Cốc đan ở đông thành đều biết, một ít tổ chức ở đông thành đã chú ý tới việc này.

Cả Không thành có vô số tổ chức lớn nhỏ, đều là tu sĩ kéo bè kéo cánh với nhau, thế lực lớn nhất và thực lực mạnh nhất chính là Thiên Không Hội, gần như lũng đoạn gần như tám phần cửa hàng trong Không thành, nghe đồn sau lưng có gia tộc Thiên Nhân tọa trấn, đây là tài sản riêng của bọn họ nên không ai dám động tới.

Người phụ trách đông thành cũng không phải là một người, mà là ba người, ba người này đều là đệ tử chanh y rất nổi danh trong Không thành, lúc này ba người hiếm khi xuất hiện cùng nhau trong một cái mặt thất, sắc mặt của bọn họ ngưng trọng nhìn qua ba viên Siêu cấp Tích Cốc đan trước mặt!

Ba người bọn họ đều cầm lấy quan sát, bọn họ không nói một lời, dường như đang chờ gì đó, không bao lâu có người bên ngoài mật thất đi vào bái kiến, ba người lúc này ngẩng đầu lên.

Bên ngoài mật thất có một lão giả đi vào, lão giả này tóc bạc, trên người tỏa ra mùi thuốc, đám đệ tử chanh y này đứng lên sắc mặt khách khí, dường như rất tôn kính lão giả này.

Lão giả bái kiến một phen cũng không nói nhảm, trực tiếp cầm một viên siêu cấp Tích Cốc đan trên bàn lên quan sát.

- Viên thuốc này ẩn chứa một trăm hai mươi ba loại dược lực khác nhau hỗn hợp thành, biến hóa vô cùng nhiều... Lão phu cả đời này ít khi nhìn thấy.

- Hơn nữa dược thảo thực tế trong đan dược này cũng chỉ có mười chín loại, dùng mười chín loại dược thảo biến hóa ra hơn một trăm loại dược lực, đây là một thủ pháp luyện dược đặc thù.

- Người luyện ra viên đan dược này có tạo nghệ dược đạo tổng thể không bằng ta, nhưng ở phương diện biến hóa và tương sinh tương khắc đã trên lão phu!

Lão giả chậm rãi mở miệng, trong mắt hắn mang theo kinh dị, lúc trước hắn nghiên cứu đan dược này mấy ngày và cũng bị đan dược này làm chấn động.

- Có thể suy diễn ra phương pháp luyện chế, tự chúng ta luyện chế hay không?

Một người trong ba đệ tử chanh y vội vàng hỏi thăm.

- Xem ra ta nói như vậy các ngươi còn chưa hiểu, là thế này, trước đây lão phu chưa từng bao giờ nghe nói về siêu cấp Tích Cốc đan, sau khi nghiên cứu cũng phát hiện đan phương của nó không thuộc về loại nào mà lão phu biết, tuy có khuyết điểm nhỏ nhặt nhưng ăn vào không có trở ngại, tối đa tổn thương chút ít nguyên khí mà thôi, cũng sẽ được bổ sung lại nhanh chóng, có thể giúp tu sĩ trong vòng nửa tháng đạt được cân đối thân thể, cho nên trên cơ bản xác định đây là đan phương tự nghĩ ra.

- Tự nghĩ ra đan phương, ngươi bảo lão phu suy diễn ra phương pháp luyện chế? Lão phu làm không được!

- Tuy vậy, ta cũng có thể thử cải tiến một chút, làm một viên biến thành vài viên... Chỉ có điều hiệu quả sẽ kém một chút, tai hại càng nghiêm trọng.

Trong mắt lão phu bắn ra hào quang nhìn qua ba người.

Ba người trầm mặc, hiệu quả đan dược tốt như vậy, nếu tiếp tục phát triển sẽ thành cản trở khi tiêu thụ linh thực tại Không thành, thậm chí loại ảnh hưởng này mở rộng còn có tính diệt sạch.

Nhất là đối với Thiên Không Hội mà nói, bọn họ không hi vọng nhìn thấy có chút cải biến gì.

Kể từ đó nếu có thể nắm giữ đan phương còn có thể khống chế tình thế, nếu không thể nắm giữ thì phải ngăn cản.

- Chuyện giết người có quy tắc của Tinh Không Đạo Cực Tông, có thể tránh thì tránh, hơn nữa tổng bộ cũng có thái độ này, cho nên việc này xin nhờ Tôn đạo hữu, tìm người bán đan dược mua được đan phương thì tốt nhất, nếu làm không được... Hừ, hợp tác cũng có thể!

Ba người nhìn lẫn nhau, ánh mắt hai người trong đó lộ ra vẻ tàn nhẫn sau đó ôm quyền rời đi.

Cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần sống cực kỳ thoải mái trong bảy ngày qua, tốc độ tích lũy điểm cống hiến chính cũng cảm thấy kinh hãi, sau khi có điểm cống hiếm, trong bảy ngày qua Bạch Tiểu Thuần đều ăn linh thực đắt đỏ nhất, thậm chí đi ngang qua Pháp Bảo Các còn mua vài kiện pháp bảo và nội giáp.

Làm cho hắn động tâm nhất chính là trong Không thành còn có cửa hàng chuyên môn bán hung thú tọa kỵ, tọa kỵ chia làm đủ loại khác biệt, đắt tiền nhất cao tới mấy trăm vạn, cho dù rẻ nhất cũng tới mười vạn.

Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng ưa thích, nhớ tới mấy ngày mình vừa vào thành có tu sĩ cưỡi tọa kỵ xuất hành, bộ dáng uy vũ bất phàm đó lập tức làm nội tâm hắn như có con mèo cào cấu, chỉ có điều xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, hắn nhẫn rất lâu, rốt cục nhịn không được tốn hao mười vạn điểm cống hiến mua một con chiến thú tầm thường làm tọa kỵ.

Cho dù là chiến thú tầm thường làm tọa kỵ nhưng trong thành trì này đây tuyệt đối là xa hoa, con thú dài mười trượng, nhìn giống như một con cá sấu (Ngạc Ngư), mi tâm có ba mắt, lân giáp toàn thân rất dữ tợn, tu vi đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.

Ngồi trên lưng Ngạc Ngư, Bạch Tiểu Thuần diễu võ dương oai cưỡi nó đi trong thành, chiến thú bước đi tạo ra âm thanh ầm ầm, trên đường đi nhận hết ánh mắt hâm mộ của nhiều người quay về linh trạch.

- Đợi qua mấy ngày phải thay đổi nơi ở, nơi đây không thích hợp với thân phận của ta, ta muốn ở động phủ tốt nhất!

Bạch Tiểu Thuần đắc ý nghĩ như vậy, bỗng nhiên hai mắt ngưng tụ nhìn thấy bên ngoài linh trạch của mình có một tu sĩ chanh y đang đứng ở đó.

Sau lưng người này còn có bảy tám đệ tử xích y, cả đám tinh thần no đủ và không nội liễm tu vi, mà là khuếch tán uy áp bao phủ linh trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.