Kì lạ chính là trong giai đoạn ký sinh, con thú này có giá trị dược dụng rất lớn, nhưng khi thành thục, phá sọ mà ra trở thành Cửu Nhật Điểu thì toàn thân từ trên xuống dưới lại không có giá trị gì đáng kể. Thậm chí Cửu Nhật Điểu này cũng chỉ sống được trong chín ngày, sứ mạng tồn tại duy nhất của nó chính là trước khi tử vong, nó lại tìm được một đầu hung thú khác mà tiếp tục kí sinh.
Cũng tương tự như Luân hồi…
Loại Kí Diệt Thú này, nói theo một cách nào đó thì cũng chính là một vật vĩnh sinh đầy hi hữu, vẫn cứ luôn tồn tại trong vô tận luân hồi.
Trước kia, Bạch Tiểu Thuần nhớ kỹ đệ tứ thiên Linh thú quyển cũng chính là do ấn tượng sâu sắc với Ký Diệt Thú này.
- Cái khó của nhiệm vụ này là phải tìm kiếm Ký Diệt Thú trong sơn mạch có phạm vi quá lớn. Mỗi một người tìm kiếm như vậy thì vô cùng phiền phức, hao phí rất nhiều thời gian, vì thế cho nên mới có điểm công hiến cao đến như vậy.
Bạch Tiểu Thuần tra xét dãy sơn mạch hoang vu một chút, biết rõ mặc dù phạm vi sơn mạch rất lớn nhưng hung thú chủ yếu lại dưới Trúc cơ, rất hiếm thấy được hung thú có trình độ Trúc cơ.
Suy tư một lát, Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận nhiệm vụ này. Hắn cũng không lập tức xuất phát mà trở lại động phủ, thu xếp mọi thứ một phen rồi mới ra ngoài, đạp lên Kim Ô Kiếm mà cấp tốc bay xa.
Sơn mạch hoang vu cách Linh Khê tông không xa, với tốc độ của Bạch Tiểu Thuần thì chỉ cần phi hành trong khoảng một ngày là đến nơi. Có điều tu vi của hắn không đủ, nên khi thì phi hành, khi thì chạy nhanh dưới mặt đất. Cứ như vậy, cuối cùng sau ba bốn ngày thì hắn cũng đã tới được dãy sơn mạch hoang vu này.
Nơi đây hùng vĩ, từ xa nhìn qua những sườn núi uốn lượn như trải dài không có điểm cuối, chỉ thấy một mảng cây cối xanh tươi phủ kín tạo thành khu rừng rậm rạp, thỉnh thoảng còn có tiếng chim thú kêu vang truyền ra.
Bạch Tiểu Thuần cũng không lập tức tìm Ký Diệt Thú, mà đi dạo một vòng tại dãy sơn mạch hoang vu. Mãi đến nửa tháng sau, hắn tìm thấy được một sơn cốc trong sơn mạch hoang vu, nơi này như là cửa rừng của khu rừng rậm kia đấy. Bạch Tiểu Thuần ngồi trên cây đại thụ trong sơn cốc, nhìn toàn bộ khu vực sơn cốc trước mặt, ánh mắt cũng dần lộ ra vẻ linh động.
- Dùng phương pháp bình thường mà làm thì quá hao phí thời gian, hơn nữa như vậy cũng chính là thuần túy chỉ dựa vào vận may. Nói không chừng, vận khí tốt thì có thể tìm được một viên nội hạch, không tốt hẳn cả tháng cũng khó mà gặp một viên đấy.
- Lúc này chính là lúc mà trí tuệ của Bạch Tiểu Thuần ta được thể hiện ra đấy.
Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, cả người nhoáng một cái chợt đi về phía xa.
Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thuần đứng tại một nơi trên đỉnh núi, phân biệt phương hướng một chút, đang định lấy Phát Tình đan ra thì chợt nhớ đến chuyện gì đó, bèn chạy khắp bốn phía mà hô hoán.
- Có ai không a? Ở đây có đồng môn Linh Khê tông nào không a?
Tiếng la chói tai của Bạch Tiểu Thuần truyền khắp bốn phía, tựa như đang kêu cứu.
Xa xa, có một thân ảnh đang giao chiến với một đầu hung thú. Vẻ mặt người này đầy lạnh lùng kiêu ngạo, mặc trường bào đệ tử nội môn Linh Khê Tông, gã cũng có nghe tiếng Bạch Tiểu Thuần la lên từ nơi xa xa, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.
- Lại thêm một đệ tử không biết tự lượng sức, tu vi không đủ mà còn dám tới đây. Lúc này kêu cứu thì có thể làm được gì chứ, trong sơn mạch hoang vu này, chỉ có cường giả mới có thể đến đây mà thôi.
Thần sắc gã đầy khinh thường, căn bản cũng không có lấy cái suy nghĩ có nên đi cứu viện hay không nữa. Trong tông môn luôn khuyến khích mọi người đoàn kết với nhau nhưng dù sao vẫn không tránh khỏi có một vài người có thiên tính bạc bẽo, lạnh nhạt đấy.
Bạch Tiểu Thuần hô hoán cả buổi cũng không thấy có người trả lời, nên hắn mới yên tâm mà ném ra một đám Phát Tình Đan. Trong tiếng rầm rầm kia, toàn bộ đan dược này nổ tung, hóa thành bột phấn hòa trong gió đi xa.
Thời gian dần qua, toàn bộ hung thú của cả một khu vực này, bất luận đang làm gì, khi ngửi thấy bột phấn theo gió thổi tới thì cả người chúng nó đều run rẩy, hai mắt đỏ lên, hơi thở phì phò rồi dần dần truyền ra tiếng gào rú liên hồi.
Tiếng gào rú vang vọng, sau khi Bạch Tiểu Thuần nghe được thì đập đôi cánh sau lưng một cái mà lao thẳng về phía xa.
Ngay sau lưng, tại một khu vực mà hắn không chú ý tới, tên đệ tử vẫn còn vẻ khinh miệt trên mặt, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, con hung thú đang đánh giết gã bỗng nhiên chấn động, rồi hai mắt nó chợt đỏ lên, phát ra tiếng gào đầy điên cuồng. Thậm chí nó còn liều lĩnh lao vào tên đệ tử nội môn kia khiến gã đầy kinh hoảng mà tranh thủ tránh đi.
Nhưng ngay khi gã vừa tránh đi, thì toàn bộ đám hung thú trong khu vực này đều gào rú lên. Một đám lao ra ngoài, ánh mắt đỏ lên, toàn bộ trở nên nóng nảy khiến gã thanh niên này đầy hoảng sợ, nhanh chóng chạy trối chết. Sau lưng gã là một lượng lớn hung thú gào rú đuổi theo, hù dọa gã vội vàng kêu lên ra cầu cứu.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần đã đi xa, không nghe thấy rồi…
Sau ba canh giờ, tại một chỗ đầu ngọn gió, Bạch Tiểu Thuần lại hô hoán lên lần nữa rồi chờ đợi một chút, không thấy có người đáp lại, hắn mới ném ra rất nhiều Phát Tình đan nữa.
Rất nhanh, tiếng gào thét trong khu vực này cũng dần truyền ra.
Bạch Tiểu Thuần không dừng lại. Hai ngày sau, hắn lấy sơn cốc kia làm trung tâm, tất cả những nơi xung quanh phạm vi này đều bị hắn ném ra thanh đan. Lúc này, nguyên một mảng khu vực lớn liên tiếp nhau đều bị bột phấn thanh đan bao phủ tám hướng, tất cả hung thú trong này đều trở nên phát cuồng, tiếng gào rú càng thêm mãnh liệt hơn, thậm chí còn thêm nóng nảy, hung hăng hơn.
Trong lúc tình thế sắp không khống chế được thì Bạch Tiểu Thuần đã nhanh chóng trở về trong sơn cốc rồi. Ở nơi này, hai mắt hắn cũng chợt sáng lên, vung vẩy Kim Ô Kiếm quét thành một con đường, rồi lấy ra rất nhiều Thư Hương Đan, cẩn thận ở chỗ này bóp nát ra. Dần dần, hương khí nơi này đã trở nên nồng đậm.
Bạch Tiểu Thuần rất cẩn thận, hắn cẩn thận từng li từng tí mà tránh né, rồi nhanh chóng lùi về phía sau, thậm chí hắn còn thay một bộ quần áo khác. Sau khi chắc chắn bản thân không dính chút bột phấn Thư Hương Đan nào nữa thì mới trốn trong sơn cốc, cúi đầu nhìn về con đường nhỏ trước mặt.
- Hung thú ngoan ngoan…đến nhanh một chút!
Bạch Tiểu Thuần khe khẽ hát vang một khúc hát, vẻ mặt đầy hưng phấn chờ đợi.
Thời gian trôi qua, mùi hương Thư Hương Đan cũng dần lan ra. Dần dần, tất cả hung thú trong cả mảnh khu vực lớn này bị kích thích bởi Phát Tình đan, vốn đang phát cuồng, lúc này ngửi thấy mùi Thư Hương đan mà đồng loạt gào rú ngập trời rồi hướng về sơn cốc vội vàng lao đến. Rất nhanh, càng ngày càng có nhiều hung thú chạy như điên mà đến, tựa như thú triều, khiến cho mặt đất phải rung chuyển.