Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã đến, Trần Mạn Dao không cảm thấy ngoài ý muốn, nàng vẫn tươi cười mời Bạch Tiểu Thuần tiến vào động phủ. Nàng ngồi đối diện và cười như không cười nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Mạn... Mạn Dao, sao khi vào Tinh Không Đạo Cực Tông ngươi không nói với ta? Lúc trước ngươi đáp ứng ta còn không có làm được đấy.
Bạch Tiểu Thuần nói một tiếng.
Trần Mạn Dao che miệng cười cười. Nàng vốn tuyệt đẹp, hiện tại cười cười càng rung động lòng người.
- Thiếu tổ không cần lo lắng, cho dù đến Man Hoang, chỉ cần ra ngoài trường thành cẩn thận một ít sẽ không có trở ngại. Huống hồ lúc này là có tạo hóa, nói không chừng ngươi có thể đạt được Thiên Nhân Hồn ở đó đấy, nếu ngươi thật lo lắng, gia nhập chúng ta chẳng phải tốt hay sao?
Trần Mạn Dao cười nói.
- Làm gì có nhiều Thiên Nhân Hồn như thế, cho dù là thực sự, nhiều năm như vậy cũng sớm bị người ta thu hết.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, tránh né chủ đề của Trần Mạn Dao, mục đích hắn tới đây là tìm hiểu tin tức.
- Thiếu tổ có chỗ không biết, Man Hoang đặc thù, vì có Minh Hà tồn tại nên sinh ra rất nhiều hồn ảnh. Đó là khu vực tích lũy toàn bộ Thiên Nhân Hồn trong cả thế giới Thông Thiên... Trong năm tháng dài dằng dặc, Thiên Nhân Hồn tính gộp lại mặc dù ít hơn nữa cũng sẽ có.
- Tích lũy?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
- Cụ thể ta cũng không biết, cũng không biết tại sao, nhưng có thể xác định hồn phách người tử vong trên thế giới đều tụ tập ở Man Hoang, tất cả đều tích lũy ở nơi đó.
Trần Mạn Dao nghiêm túc nói ra.
- Trong Man Hoang không có linh khí, sau khi ngươi tới đó tu luyện thế nào?
Đột nhiên Bạch Tiểu Thuần hỏi.
- Mặc dù không có linh khí, nhưng ở đó có hồn ảnh, săn hồn hấp thu tiến tới tu hành!
Trần Mạn Dao trả lời.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Nửa ngày sau Trần Mạn Dao lại đưa ra đề nghị Bạch Tiểu Thuần gia nhập bọn họ, lúc này Bạch Tiểu Thuần không có lập tức cự tuyệt, hắn suy nghĩ một lát rồi đứng dậy rời đi.
Đi trong cầu vồng Không vực, Bạch Tiểu Thuần thở dài. Trực giác nói cho hắn biết, thí luyện săn hồn rất nguy hiểm, nhưng lại không có biện pháp tránh né, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh bay về động phủ.
Trên đường có không ít tu sĩ nhìn thấy hắn, sắc mặt bọn họ sùng kính, nhưng mà Bạch Tiểu Thuần lại không có tâm tư. Hiện tại sắc trời đã tối, Thông Thiên Hải màu vàng phản chiếu ánh mặt trời rất đẹp, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn rồi thở dài. Suy nghĩ bản thân mình có một Thiên Nhân Hồn, thật sự không được cứ tới trường thành tìm nơi nào đó ở mười năm, sau khi trở về lại đổi Thiên Thú Hồn Kết Anh.
Nhưng hắn lại cảm thấy đáng tiếc, lúc xoắn xuýt đã đi tới bên ngoài động phủ, đang muốn đi vào thì đột nhiên hắn dừng bước lại, ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa ra hào quang.
Hắn phát hiện ra trong động phủ của mình có... Người!
Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi bản thân, nâng tay phải lên điểm một chỉ vào cánh cửa. Tiếng rầm rầm vang lên, cánh cửa mở ra, hắn nhìn thấy sau cánh cửa có thân ảnh một nữ nhân đang đứng quay lưng về phía mình.
Trong nháy mắt nhìn thấy bóng lưng đó, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh, hít thở dồn dập.
- Ngươi...
Khi hắn nói câu này, nữ tử đưa lưng về phía hắn trong động phủ chậm rãi xoay người, lộ ra gương mặt tồn tại trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần!
- Tiểu Thuần...
Nữ tử lên tiếng, trong mắt còn mang theo hào quang nhu hòa.
- Đỗ Lăng Phỉ!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu. Đã từng có lần hắn suy nghĩ lần sau gặp lại Đỗ Lăng Phỉ sẽ như thế nào, nhưng hiện tại hắn phát hiện chính mình lại rung động không như mình suy nghĩ. Đầu óc như bị sét đánh trống rỗng, dường như sâu trong nội tâm hắn rất chờ mong lần gặp lại nhau.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo thần sắc phức tạp. Trầm mặc một lát hắn nhớ tới thái độ chưởng môn Không vực, nhớ tới Phùng Hữu Đức chiếu cố, nhớ tới những hình ảnh lúc mình vừa đi vào Tinh Không Đạo Cực Tông, gặp được một ít chuyện như có quý nhân âm thầm phù trợ. Lúc đó hắn cho rằng là mình suy nghĩ quá nhiều, hiện tại gặp được Đỗ Lăng Phỉ đã hiểu ra nhiều việc.
- Tiểu Thuần, thực xin lỗi...
Đỗ Lăng Phỉ nhẹ giọng nói một câu, trong sắc mặt mang theo phiền muộn.
- Có phải là ngươi trong Huyết Khê Tông không?
Bạch Tiểu Thuần cắt lời Lăng Phỉ, nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
- Đúng, là ta!
Đỗ Lăng Phỉ trả lời không do dự.
- Vì sao phải làm ám tử, vì sao xuất hiện trong Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, còn ở nơi đây!
Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm vào Đỗ Lăng Phỉ, lại tiếp tục hỏi.
- Thân bất do kỷ.
Đỗ Lăng Phỉ lắc đầu, đau khổ nói ra.
- Rốt cuộc ngươi là ai, đến từ ở đâu?
Bạch Tiểu Thuần nhìn ra Đỗ Lăng Phỉ đau khổ và bất lực, trong lòng mềm nhũn, lại hỏi một tiếng.
- Ta đến từ Thông Thiên Hải, ngươi không nên hỏi...
Đỗ Lăng Phỉ trầm mặc, sau nửa ngày mới nói ra đáp án.
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn cũng im lặng không nói.
Bên ngoài đã là trời chiều, hoàng hôn trôi qua trời dần lờ mờ, trong động phủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở của hai người mà thôi.
Qua thật lâu bầu trời cũng tối lại, Bạch Tiểu Thuần hỏi ra một câu cũng là lời hắn cất giấu lâu nhất, cũng là câu hắn quan tâm nhất.
- Lúc ở sơn mạch Lạc Trần, nước mắt của ngươi là thật hay là giả...
Bạch Tiểu Thuần hỏi.
Đỗ Lăng Phỉ không có trực tiếp trả lời mà nâng tay phải lên vươn ra. Đột nhiên trong tay của nàng có một đám hỏa diễm màu tím xuất hiện. Hỏa diễm này tỏa ra khí thế kinh người, khí thế kia mạnh hơn cả khí tức Thiên Nhân màu xanh lá cây, chẳng khác gì Thiên Nhân đang đứng ngay trước mặt hắn, thậm chí ẩn ẩn có thể nhìn thấy một đám hồn ở trong hỏa diễm.
- Ngươi nói Thiên Nhân Hồn này là thực, hay là giả?
Đỗ Lăng Phỉ ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, đôi môi hơi hé một chút và nói một câu.
Nhìn Thiên Nhân Hồn trong tay Đỗ Lăng Phỉ, nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cũng có một Thiên Nhân Hồn, đó là mộc hồn, là lão tổ Hàn Tông đưa cho hắn. Lúc ấy mặc dù Bạch Tiểu Thuần biết giá trị của Thiên Nhân Hồn nhưng không có cảm nhận đặc biệt gì.
Nhưng hôm nay sau khi đến Tinh Không Đạo Cực Tông một thời gian, nhất là thí luyện săn hồn sắp bắt đầu, hắn đã hiểu rõ giá trị của Thiên Nhân Hồn là thế nào.
Muốn thành tựu Thiên Đạo Nguyên Anh cần năm phần Thiên Nhân Hồn thuộc tính khác nhau mới được, về phần Thiên Thú Hồn... Bất cứ một Thiên Nhân Hồn nào cũng có thể đổi lấy năm phần Thiên Thú Hồn!
Bởi vậy có thể thấy được giá trị Thiên Nhân Hồn đặt ở nơi nào cũng không thể tính toán hết!
Không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, Đỗ Lăng Phỉ vung tay lên, Thiên Nhân Hồn thuộc tính hỏa bay tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, trôi nổi ngay mặt hắn. Thân ảnh Đỗ Lăng Phỉ cũng từ từ mơ hồ, nàng biến mất trước mặt hắn.
Ánh mắt của nàng vẫn mang theo nhu hòa, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần, sâu trong mắt còn mang theo áy náy và chân tình.
- Man Hoang hung hiểm, ngươi... Không nên đi mạo hiểm. Sau khi trở về, dùng một phần Thiên Nhân Hồn này đổi Thiên Thú Hồn... Chờ ngươi trở lại, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả mọi chuyện!