Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, thân ảnh từ từ biến mất.
Cho đến khi Đỗ Lăng Phỉ rời đi, Bạch Tiểu Thuần vẫn đứng ở nơi đó, trầm mặc không nói. Qua thật lâu, hắn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra hắn thu hồi Thiên Nhân Hồn thuộc tính hỏa, ngồi xuống và không rõ mình đang suy nghĩ gì.
Thời gian nửa tháng trôi qua, khoảng cách ngày thí luyện càng ngày càng gần, hắn không thể không giữ vững tinh thần, bắt tay vào chuẩn bị. Cho dù là luyện đan hay là luyện linh, hắn phải bảo trì thực lực bản thân ở mức đỉnh phong, trong cuộc sống sau đó Bạch Tiểu Thuần bắt đầu bận rộn.
Ngày từng ngày qua đi, Bạch Tiểu Thuần ra khỏi động phủ, đi Hàng Ma Đường cáo biệt Trương Đại Bàn. Trương Đại Bàn không có thức tỉnh, hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, khí tức vững vàng và tu vi dần dần tăng cường. Xem ra không quá hai ba tháng nữa hắn sẽ Kết Đan thành công.
- Đại sư huynh... Lần sau tương kiến chính là mười năm sau, ta cũng không muốn đi đâu.
Bạch Tiểu Thuần không bỏ, ngồi trước mặt Trương Đại Bàn. Sắc trời từ từ tối lại, hắn lại lo lắng ảnh hưởng Trương Đại Bàn Kết Đan mới ra khỏi đại điện, sau đó tìm được Phùng Hữu Đức mới ôm quyền mời Phùng Hữu Đức trợ giúp.
- Ngươi yên tâm đi, lần này ra ngoài là báo đáp tốt nhất với ta, đó là lúc ngươi trở thành Nguyên Anh. Về phần đại sư huynh của ngươi, lão phu hứa hẹn với ngươi sẽ chiếu cố hắn thật tốt.
Phùng Hữu Đức nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, từ từ lên tiếng.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm tạ, lại ôm quyền lần nữa. Bởi vì lúc này Hứa Bảo Tài không đi cho nên Bạch Tiểu Thuần lại tìm Hứa Bảo Tài. Sau khi bàn giao công việc một phen, hắn mới cắn răng một cái trở lại động phủ, đả tọa chờ đợi sáng sớm ngày thứ hai sẽ xuất phát!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, bình minh xuất hiện, trời quang vạn dặm, rốt cuộc ngày thí luyện đã đến.
Ngày hôm nay trong Tinh Không Đạo Cực Tông có tiếng trống vang lên, tiếng trống chẳng khác gì sấm sét truyền ra khắp toàn tông, tất cả tu sĩ mang theo tâm tình kích động tập hợp lại.
Bạch Tiểu Thuần cũng thu thập hành trang, thần sắc bi tráng nhưng trái tim đang run rẩy, hắn lê từng bước chân ra khỏi động phủ.
Vào lúc hắn đi ra ngoài có một tiếng nổ vang cực lớn sinh ra, nó từ phía biển cả truyền tới, dường như có cự nhân đang gào thét sinh ra sóng cồn, chiếc thuyền cổ xưa to lớn kia sinh ra khí thế cực kỳ khủng bố.
Khí thế bộc phát và vô số u ảnh đang vờn quanh thuyền phát ra tiếng kêu thảm thiết, dường như ý chí của chiếc thuyền này đang tỉnh lại sau giấc ngủ say. Khi nó thức tỉnh, khí thế càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng, thậm chí cả cầu vồng Tinh Không Đạo Cực Tông cũng rung động.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc chiến thuyền cổ xưa. Chiếc thuyền này quá khổng lồ, nó lớn chừng mười vạn trượng, toàn thân đen kịt, nhìn như tàn phá nhưng tràn ngập khí tức cổ xưa. Có thể nhận ra trong tàn phá ấy còn mang theo dữ tợn làm không người nào dám trêu chọc. Ở đầu thuyền có một bộ hài cốt cực lớn, hài cốt này hư thối hơn phân nửa không rõ hình dáng cụ thể, chỉ có thể nhìn ra nó giống hình người và lớn vạn trượng.
Ở bên ngoài chiếc thuyền tồn tại vô số gai sắc nhọn, những gai sắc này tỏa ra hào quang đen bóng. Có thể tưởng tượng chúng bộc phát pháp thuật cũng mang theo uy lực hủy thiên diệt địa!
Chiếc thuyền này có năm tầng, dường như có không ít khu vực đang nằm trong trạng thái phong ấn.
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần quan sát chiến thuyền, chiếc thuyền đang chuyển động. Khi nó di động liền có cuồng phong sinh ra, lúc này Thông Thiên Hải cũng sinh ra sóng cồn vì nó.
Khi con thuyền di động, trên cầu vồng Thiên Nhân có một lão giả đi ra. Lão giả này tóc trắng xoá, nhìn rất tiên phong đạo cốt, mi tâm có con mắt thứ ba mang theo khí thế lăng lệ ác liệt, lúc nói chuyện lại kinh thiên động địa.
- Lão phu Trần Hạ Thiên, lần này dẫn đầu các ngươi đi tới phân tông tiến hành thí luyện săn hồn. Đường biển dài đằng đẵng, cần đi thuyền nửa năm trở lên, các ngươi... Hiện tại còn không lên thuyền thì còn chờ tới khi nào!
Lão giả ba mắt nói những lời cuối cùng chẳng khác gì sấm sét nện vào tâm thần mọi người.
Lúc này trên cầu vồng bốn vực có một ngàn người trên Tinh Không Đạo Cực bảng bay ra ngoài, bay thẳng tới chiến thuyền bên dưới.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, dường như bất chấp giá nào, hắn bay theo sau mọi người đi lên chiến thuyền.
Vừa bay ra khỏi cầu vồng, lập tức Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được Thông Thiên Hải có linh khí nồng đậm không cách nào hình dung, đồng thời còn mang theo cuồng bạo ập vào người hắn.
Cuồng phong này không phải tu sĩ Kết Đan có thể thừa nhận quá lâu, thân thể mọi người lắc lư, bọn họ bộc phát toàn lực tăng tốc độ đi lên chiến thuyền.
Bọn họ đọ sức với nhau, hơn một ngàn người chống cự cuồng phong biển cả, vừa phải bảo trì tốc độ cực hạn phân cao thấp với người chung quanh.
Trong đó có một người con gái tốc độ cực nhanh, nàng vượt lên đầu tiên. Cô gái này có mái tóc như lửa, nàng chính là Trần Nguyệt San. Lúc nàng bay tới gần chiến thuyền, lại có tiếng hừ lạnh từ sau vang lên, thân ảnh Tả Đạo vượt lên phía trước giống như thuấn di, hắn xuất hiện phía trước Trần Nguyệt San và cũng là người đầu tiên lên chiến thuyền.
Vào lúc Tả Đạo thi triển thần thông thuấn di, tất cả thấy tu sĩ nhìn thấy đều chấn động, đôi mắt Trần Nguyệt San càng tỏa sáng.
Bạch Tiểu Thuần cũng hít khí lạnh. Hắn dựa vào hàn ảnh cũng có thể thuấn di phạm vi ngắn, nhưng bản thân Tả Đạo lại thuấn di dễ dàng, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy Tả Đạo quỷ dị hơn nhiều.
- Phong độn!
Bên người Bạch Tiểu Thuần có người hiểu biết liền kêu lên.
- Phong độn?
Bạch Tiểu Thuần nghe hai chữ này cũng kinh ngạc, cùng lúc đó có mấy người bay lên chiến thuyền. Bạch Tiểu Thuần không có dùng tốc độ nhanh nhất, hắn cũng theo mọi người đáp xuống chiến thuyền.
Lúc này các tu sĩ vừa đáp xuống đều tản ra, không ai tới gần ai. Bọn họ mang theo địch ý và cạnh tranh với nhau tạo thành xu thế rõ ràng, có thể tưởng tượng sau khi tới Man Hoang sẽ có cạnh tranh mạnh hơn nữa.
Bạch Tiểu Thuần phát hiện mỗi người nơi đây đều hung thần ác sát, vì vậy tìm nơi hẻo lánh thở dài.
- Làm gì phải chém chém giết giết chứ, những người này thật sự là... Không thể đơn thuần giống ta hay sao?
Bạch Tiểu Thuần dò xét chung quanh. Hắn nhìn thấy Tống Khuyết và Thần Toán Tử, còn có Trần Mạn Dao, nhìn thấy người quen tâm tình Bạch Tiểu Thuần đỡ một ít, đáng tiếc khoảng cách quá xa nên không tiện tới gần.
Hắn còn nhìn thấy Công Tôn Uyển Nhi, vừa nghĩ tới đối phương quá quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu xuống thu hồi ánh mắt.
Sau khi mọi người lục tục đi lên chiến thuyền cổ xưa, lão giả ba mắt trên cầu vồng Thiên Nhân bay ra. Hắn nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện trên chiến thuyền. Hắn cũng không phải là một người, bên cạnh hắn còn có năm tu sĩ Nguyên Anh.
Lúc này chiến thuyền xuất phát, nhưng hiện tại lại có một đạo hào quang bay tới, đạo hào quang này sinh ra tiếng xé gió đinh tai nhức óc.
- Chuyện lớn như vậy há có thể thiếu Triệu Thiên Kiêu ta!