Lúc này nàng phải hít thở dồn dập, bởi vì lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người cự tuyệt cơ hội như vậy, lại có thể không nâận một trăm vạn điểm cống hiến, đối với tu sĩ tầm thường thì đây là con số trên trời.
Ngay cả chưởng môn Không vực, nếu hắn không hiểu hành vi của Bạch Tiểu Thuần trong Không thành thì chắc chắn hắn sẽ ngạc nhiên, dù sao hắn chấp chưởng Không vực nhiều năm như thế, hắn chưa từng nhìn thấy có người nào cự tuyệt trở thành đệ tử hoàng y phi thăng cầu vồng.
Hắn cổ quái ngồi trong đại điện nhìn qua khu vực hư vô bên cạnh hắn, cách đó không xa có một thân ảnh nữ tử mặc váy dài trắng mơ hồ đứng đó, dường như nàng dùng ánh mắt phức tạp và phiền muộn nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Cô gái này giống như đang đứng ở giữa hư ảo và chân thật, nhìn không rõ, hư vô chung quanh nàng vặn vẹo, càng có một ít hư vô vỡ vụn, có thể tưởng tượng hoặc là tu vi của nàng kinh người hoặc đang mang theo chí bảo không thể tưởng tượng nổi!
Lúc thấy nữ tử này không có phản ứng gì, chưởng giáo Không vực đau đầu, trên thực tế hắn không muốn đan phương kia, chẳng qua đã có nhân vật hắn không chọc nổi đã tới, bảo hắn chiếu cố Bạch Tiểu Thuần một chút, vì vậy hắn mới kiếm cớ cho Bạch Tiểu Thuần điểm cống hiến cho hắn phi thăng lên đây thôi.
Nếu không với thân phận chưởng giáo Không vực của hắn, mặc dù không phải Thiên Nhân nhưng cũng là đại năng nửa bước Thiên, Nhiên, hắn cũng không cần quan tâm tới một tiểu Kết Đan, cho dù có thân phận hạt nhân thì hắn cũng không quan tâm tới.
Nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thuần cự tuyệt.
Chưởng giáo Không vực tâm phiền ý muộn, bởi vì có nhân vật hắn không chọc nổi đứng bên cạnh, hắn rơi vào đường cùng chỉ có thể lên tiếng lần nữa.
- Nói nhiều vô ích, dùng thân phận lão phu há có thể lấy không đồ vật của ngươi, có yêu cầu gì nói ra, chỉ cần nằm trong phạm vi lão phu làm được sẽ đáp ứng ngươi.
Vừa nghe được câu này, không chỉ Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nữ tử lạnh như băng đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên, ấn tượng của nàng hôm nay với sư tôn phải cải biến lớn, lúc trước nói trao đổi không tính, lúc này không cần phải trao đổi nữa rồi, mà là đưa ra lễ vật cực lớn...
- Bạch Tiểu Thuần này có địa vị gì?
Nữ tu mở to mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, nội tâm kinh nghi bất định.
Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc, hắn hơi khó hiểu nhìn qua đại điện trên thánh sơn, bỗng nhiên tâm thần bất định, hắn cảm thấy chuyện này không đúng... Thấy thế nào cũng giống đối phương không cho mình cái gì là không được, dường như bản thân mình cự tuyệt thì hắn sẽ tức giận.
Bạch Tiểu Thuần chần chờ, trong đại điện lại có tiếng thúc dục không kiên nhẫn của chưởng giáo Không vực.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, trong mắt bắn ra hào quang nhìn về phía đại điện.
- Chưởng môn tiền bối, đệ tử cảm tạ lão nhân gia, nếu quả thật muốn cho ta... Ta ở dưới Không thành phải thuê nơi để ở, không có lòng trung thành, ngài cũng biết, ta lẻ loi tới nơi này, rất muốn có nhà... Nếu không lão nhân gia cho ta một cái động phủ được chứ?
- Ta muốn lựa chọn cho mình một mái nhà...
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần bất định và chờ mong nhìn qua đỉnh núi.
Hắn vốn cho rằng đối phương chần chờ, thật không nghĩ tới hắn vừa nói ra câu này thì trong đại điện có một đạo hào quang bay ra, đạo hào quang bảy màu này chứa một cây cờ bảy màu bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Trừ phía đông nam và tây bắc hai nội thành, ngươi có thể chọn một nơi trống trải cấm cây cờ này lên, phạm vi mười dặm sẽ thành khu vực tư nhân của ngươi!
Chưởng môn Không vực thở ra một hơi, sau khi nói ra lời này đại điện tỏa ra hào quang bảy màu chói mắt và hình thành lực lượng thôi động đẩy Bạch Tiểu Thuần và nữ tử lạnh như băng lui ra sau.
Nữ tử lạnh như băng hoàn toàn không hiểu nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lá cờ bảy màu trong tay Bạch Tiểu Thuần, nàng hít thở dồn dập, nàng thân là đệ tử chưởng môn cũng không có đãi ngộ như thế, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại được sư tôn ban cho một khu vực tư nhân.
Phải biết rằng phạm vi mười dặm trong Không thành có giá trị to lớn không cách nào hình dung nổi, loại chuyện này nói cho là cho, nội tâm nữ tử lạnh như băng cảm thấy phát điên không nhỏ, cảm thấy địa vị của Bạch Tiểu Thuần chắc chắn không tầm thường.
- Thật cho?
Bạch Tiểu Thuần cũng hít sâu một hơi, cầm lá cờ bảy màu lui ra phía sau, sau khi ra ngoài trăm trượng hắn cũng phai quay đầu nhìn lại, nhìn đại điện đang tỏa ra hào quang bảy màu ở xa xa.
Nhìn đi nhìn lại cảm thấy chuyện này không phải ảo giác, hắn nhìn thấy cửa đại điện trên đỉnh núi dường như có thân ảnh nữ tử đứng đó, nhìn không rõ, nhận không ra, vào lúc cẩn thận nhìn kỹ thì đối phương đã biến mất.
Mang theo nghi hoặc, Bạch Tiểu Thuần quay người rời đi, sau lưng hắn, bóng dáng nữ tử vừa biến mất xuất hiện lần nữa, nàng yên lặng đứng ở nơi đó, nàng mang mạng che mặt và thì thào
- Tiểu Thuần... Đã lâu không gặp...
Nữ tử trầm mặc một lát, có gió thổi tới nhắc lên một góc tấm mạng cho mặt lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Nếu Bạch Tiểu Thuần có mặt ở đây hắn nhận ra dương mặt này, bởi vì gương mặt này có bảy phần giống... Đỗ Lăng Phỉ.
Trên mặt nữ tử từ từ xuất hiện nụ cười, nụ cười kia dường như mang theo chờ mong và chúc phúc.
Bạch Tiểu Thuần đi ra khỏi cầu vồng, trong mắt hắn mờ mịt và khó hiểu, nữ tử lạnh như băng dẫn đường ở bên cạnh sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, thậm chí nhiều lần vụng trộm dò xét Bạch Tiểu Thuần.
Sau khi dẫn Bạch Tiểu Thuần đến truyền tống trận, nữ tử này lại mỉm cười với Bạch Tiểu Thuần sau đó cúi người.
- Bạch huynh, lúc trước có thất lễ, tiểu muội Thanh Huyên.
Khi hào quang truyền tống xuất hiện ngăn chặn hai người với nhau, ngay cả âm thanh kia cũng bị vặn vẹo truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần, hắn thấy hoa mắt, bên tai đã là âm thanh huyên náo của Không thành.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có cảm giác như đang nằm mơ, cúi đầu lấy lá cờ bảy màu trong túi trữ vật ra, nhìn kỹ sau đó hô hấp dồn dập, trong mắt tỏa ra hào quang kích động rất mạnh.
- Thật cho ta?
Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới sau này mình có lãnh địa tư nhân mười dặm trong Không thành, nội tâm hắn kích động khó kìm nén được.
Tuy hắn không hiểu nổi tại sao lại như thế, hiện tại hắn nhìn lên cầu vồng trên cao, nội tâm đang thì thào.
- Là có ai giúp ta sao? Không ngờ lại cho ta thứ này, nếu không có ai giúp thì chắc chắn chưởng môn Không vực cũng không cần đan phương của ta.
Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, sau khi ra khỏi truyền tống trận liền đi tới bắc thành, trên đường đang suy nghĩ thì nghe người chung quanh bàn tán về chuyện Thanh Long Hội.
- Nghe nói không, sau khi ăn vạn ác Trí Huyễn Đan vào sẽ tạo thành ảnh hưởng vĩnh viễn lên tâm thần, cực kỳ ác độc!
- Đâu chỉ tạo thành ảnh hưởng lên tâm thần, một khi ăn nhiều sẽ hạ thấp tư chất xuống, càng làm cho người ta điên cuồng, ta nghe nói có người ăn vào còn chết đấy.