Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 15: Chương 15: Duyên Niên Ích Thọ Đan




Đặc biệt là điểm cống hiến, có thể dùng đi nghe kinh văn, vào Thuật pháp các hoặc có thể tiến vào những địa phương tu hành đặc thù, có thể nói bất cứ chuyện gì trong tông môn đều có thể dùng điểm cống hiến trao đổi được cả. Cho nên xét về mức độ nào đó thì điểm cống hiến còn trân quý hơn cả Linh thạch.

Lúc này, bên cạnh tấm bia đá nhiệm vụ tông môn cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn đứng nhìn, thỉnh thoảng lựa chọn được vài nhiệm vụ khả thi thì sẽ đến bên một vị tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia, cung kính nói nhỏ.

Cũng có một vài tạp dịch đang ở đó. Đệ tử ngoại môn mặc quần áo màu xanh da trời nên dựa vào y phục cũng có thể phân biệt được bọn họ với nhau.

Nhiệm vụ Linh Khê tông cần đệ tử nội môn hoàn thành thì sẽ không hiện lên trên bia đá nơi này. Còn những nhiệm vụ khác thì đệ tử ngoại môn hay tạp dịch vẫn được quyền lựa chọn thực hiện.

Cũng có một số tạp dịch tới đây có suy nghĩ thực hiện nhiệm vụ nơi này chính là bước đầu tiên để bản thân có thể vượt vũ môn.

Bạch Tiểu Thuần mất khoảng một nén hương mà đứng nhìn, sắc mặt cũng đầy âm tình bất định nhìn chằm chằm vào một đoạn chữ đang lóe sáng trên bia đá, hắn cảm thấy có chút do dự.

- Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Không nghĩ được trong tông môn cũng có loại đan dược này. Nghe tên thì tựa như là một loại đan dược có thể gia tăng thọ nguyên...

Một lúc sau, Bạch Tiểu Thuần chợt thì thầm, trầm tư chút ít rồi tiến về phía tu sĩ trung niên đang khoanh chân ngồi dưới tấm bia đá kia.

Xung quanh người này cũng đang có không ít đệ tử ngoại môn, nhưng khi phát hiện Bạch Tiểu Thuần đang tiến tới thì cũng chỉ lướt qua rồi không để tâm tới hắn. Dù sao thì thân phận của bọn họ và tạp dịch cũng khác nhau, căn bản cũng không cần để mắt tới làm gì.

Đến khi bên cạnh vị tu sĩ trung niên cũng thưa người hơn, thì Bạch Tiểu Thuần bày ra một bộ dạng đầy nhu thuận, chắp tay cúi chào.

- Sư huynh, buổi trưa tốt lành.

Tu sĩ trung niên ngẩng đầu nhìn lên Bạch Tiểu Thuần, khẽ gật đầu, cũng không nói gì.

- Sư huynh, nơi này có một nhiệm vụ yêu cầu tìm kiếm vài gốc thảo dược đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan, không biết Đan này có phải có hiệu dụng gia tăng thọ nguyên.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng hỏi về vấn đề thọ nguyên mà mình đang quan tâm kia.

- Duyên Niên Ích Thọ Đan. . . Ừ, đúng là có một nhiệm vụ như vậy. Mà đan dược kia cũng hoàn toàn có tác dụng kéo dài thọ nguyên. Nhưng hạn chế của đan dược này không ít, chỉ dành cho những người có tu vi dưới Ngưng khí tầng năm sử dụng, hơn nữa chỉ có hữu hiệu trong lần đầu tiên mà thôi, nuốt thêm nữa cũng không có tác dụng. Nói trân quý thì cũng trân quý, nhưng chỉ thêm một năm thọ nguyên, tính ra tác dụng cũng không lớn.

Nhìn vẻ nhu thuận của Bạch Tiểu Thuần trước mặt, tu sĩ trung niên kia cũng không khỏi nói thêm vài câu.

- Nói vậy, chẳng qua là có thể để cho những phàm nhân sắp chết trong nhà của mấy tên đệ tử sử dụng mà thôi, nhưng giá cả này lại cũng quá xa xỉ. Ngươi thật sự muốn tiếp nhận nhiệm vụ này sao?

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bia đá kia thêm một lần nữa, cẩn thận tính toán lại một chút rồi gật nhẹ đầu.

Tu sĩ trung niên kia bèn nâng tay chỉ về tấm bia đá, nhiệm vụ trên bia chợt đổi sang màu xám. Mà tay phải của người này lại có thêm một miếng ngọc giản, sau đó hắn ném qua cho Bạch Tiểu Thuần.

- Thanh Linh Diệp, Địa Long Quả, da Thạch Trùng, chỉ cần có một trong ba loại này thì đều có thể tới đây đổi lấy một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan.

Tu sĩ trung niên kia nhàn nhạt nói tiếp. Sau đó hắn cũng không để ý tới Bạch Tiểu Thuần nữa mà quay nhìn về phía một đệ tử ngoại môn bên cạnh tiếp tục giới thiệu nhiệm vụ.

Bạch Tiểu Thuần cầm miếng ngọc giản rồi rời khỏi đây, trong đầu hắn lúc này chỉ còn bốn chữ kéo dài thọ nguyên chiếm cứ, ánh mắt cũng dần lộ ra sự kiên định.

- Nhất định phải đổi được viên đan dược này bổ sung lại một năm thọ nguyên vừa bị hao tổn kia.

Bạch Tiểu Thuần mang theo sự kiên định như vậy tới thẳng Tứ Hải phòng cung cấp một vài tư liệu cho tạp dịch trong tông. Hắn cũng đã tra cứu được một vài tư liệu về Thanh Linh diệp, là một loại thảo dược chỉ sinh trưởng tại nơi sống của Hậu Linh điểu, mà linh điểu này chỉ sống quần cư, tu vi Ngưng khí tầng hai bình thường không dễ dàng thu hoạch được nên giá cả luôn luôn đắt đỏ.

Về phần Địa Linh quả cùng với da Thạch Trùng thì hắn không nhìn thấy bất cứ ghi chép nào trong Tứ Hải phòng. Hắn sờ vào túi tiền của mình, đành cười gượng mà rời khỏi đây. Sau đó hắn cũng nghe ngóng thêm thông tin từ phía đám người Trương Đại Bàn tại Hỏa Táo phòng, nhưng cũng chưa có ai nghe tới Địa Long quả, còn da Thạch Trùng thì Hắc Tam Bàn có biết, chính là lớp da của một loại linh trùng tên là Thạch Trùng sau khi lột xác xong.

Nghe nói loại da này vô cùng cứng rắn, lại vô cùng nặng, bờ Nam bên này có rất ít nhưng bờ Bắc sông vì chủ tu công pháp ngự thú nên mới có thể sản xuất ra. Bất quá cho dù hai bờ Nam Bắc của dòng sông đều là Linh Khê tông, nhưng vì bị ngăn cách bởi ngọn sơn kiều chủ phong ở giữa nên nếu không trở thành đệ tử nội môn, thì không thể nào có tư cách bước qua sơn kiều mà đi lại hai bên bờ sông.

- Ngươi nghe ngóng mấy loại dược liệu này làm gì? Những vật này cũng không thể ăn được, hơn nữa ở phường thị dưới núi bờ Nam này cũng có giá cả cao đến không hợp thói thường đi.

Trương Đại Bàn vỗ vỗ bụng, kinh ngạc hỏi.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến hai chữ phường thị thì hai mắt chợt sáng rỡ, sau khi giải thích sơ qua một phen thì hắn lập tức đi thẳng xuống chân núi. Trong một năm lăn lộn ở Hỏa Táo phòng này, tuy số lần ra khỏi tông môn không nhiều nhưng hắn cũng có biết đôi chút về phường thị của tông môn.

Chỗ đó chủ yếu là do đám đệ tử tông môn thuộc các gia tộc tu chân mở ra. Có một số nơi là do đệ tử tông môn trực tiếp nắm giữ, cũng chỉ chuyên phục vụ cho đám đệ tử tông môn. Lâu dần thì phường thị này cũng có một quy mô đáng kể.

Dạo quanh phường thị một lượt, rồi ghé vào Thảo Dược phường, sau đó Bạch Tiểu Thuần chau mày trở về Hỏa Táo phòng, trong lòng thở dài liên tục.

- Quá đen đi, Địa Long quả kia không phải chỉ là trái cây của một loại thực vật sinh trưởng dưới lòng đất thôi hay sao, thế nào mà mắc như vậy chứ!

Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ phát hiện ra bằng vào vốn liếng của hắn căn bản cũng không cách nào đổi được một viên Duyên Niên Ích Thọ Đan.

Hắn vốn không có khái niệm nhiều đối với tiền, tiền tài bao nhiêu cũng không thể so với thọ nguyên được cả. Chẳng qua lúc này hắn có chút e dè, vì túi tiền của hắn thật sự trống rỗng. Bên phía đám sư huynh của hắn, ở cùng nhau nên hắn thừa biết đám người kia có hàng, nhưng túi tiền đều eo hẹp như nhau, so với bản thân hắn cũng không giàu có gì hơn.

Về phần Linh thực tại Hỏa Táo phòng, bọn hắn ăn vụng thì có thể không ai sờ gáy được nhưng nếu đem bán ra bên ngoài, với cái kiểu nhìn chằm chằm của Giám sự phòng, thì bọn hắn chỉ có thể ôm một bụng phẫn nộ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.