Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 14: Chương 14: Ta liều mạng với ngươi! (Hạ)




- Dùng linh hóa phong, làm cho kiếm quang tỏa ra bên ngoài, đây đã Tử Khí Ngự Đỉnh Công đã tu luyện đến cảnh giới cử trọng nhược khinh, mới có thể hình thành lên pháp thuật thần thông!

Đại hán của Giám Sự Phòng thở sâu, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đã lộ ra kiêng kị.

Bọn hắn mà còn như vậy thì lại càng không cần nói đám người Trương Đại Bàn, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì trong thần sắc cũng tràn đầy khiếp sợ. Khi Bạch Tiểu Thuần đạt tới Ngưng Khí tầng ba, bọn họ cũng phát giác được, nhưng thanh kiếm gỗ này phát ra kiếm quang, mà lại còn lớn ra thêm một vòng đại biểu cho cảnh giới cử trọng nhược khinh, thì đây cũng mới là lần đầu bọn họ biết được.

Thậm chí ngay cả chính Bạch Tiểu Thuần cũng bị uy lực của thanh kiếm gỗ này làm cho chấn động. Hắn ngơ ngác nhìn cây đại thụ đổ xuống, lại nhìn Hứa Bảo Tài đang tái cả mặt, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Hứa Bảo Tài, thì ra ngươi lại yếu như vậy. Nhận lấy một kiếm của ta!

Bạch Tiểu Thuần rất hưng phấn, hắn phát hiện ra mình rõ ràng lại cường đại hơn Hứa Bảo Tài nhiều như vậy, tinh thần rất là phấn khởi, lập tức cười lên ha ha đi tới chỗ Hứa Bảo Tài.

Hứa Bảo Tài bị ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần đảo qua, thân hình lập tức run lên. Giờ phút này lại thấy Bạch Tiểu Thuần vừa cười to vừa bước đến, làm cho gã sợ hãi, vừa lăn vừa bò trốn chạy.

Nhưng gã còn chưa chạy được vài bước thì Bạch Tiểu Thuần đã đi tới rất gần rồi. Bạch Tiểu Thuần nhìn Hứa Bảo Tài, nhớ tới từng màn bị người này truy kích lúc trước cùng với khổ tu mấy ngày qua, đủ loại cay đắng hóa thành khí lực, hung hăng giơ chân lên đạp về phía Hứa Bảo Tài một cước.

- Ai bảo ngươi truy sát ta!

Tay phải Bạch Tiểu Thuần nắm lại, đánh xuống một quyền vào mắt Hứa Bảo Tài, khiến gã kêu thảm thiết ngã lăn xuống đất. Gã muốn chống cự, nhưng tu vi của gã chỉ là Ngưng Khí tầng hai, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần căn bản là không có lực phản kháng.

- Dám chọc trên đầu của ta, ta nói cho ngươi biết, ta cũng không phải ăn chay!

Bạch Tiểu Thuần nhảy dựng lên, hung hăng đạp xuống, nghiến răng nghiến lợi, quyền đấm cước đá, làm cho Hứa Bảo Tài kêu rên liên tục.

Âm thanh bang bang truyền khắp bốn phía. Vô luận là bọn đại hán Giám Sự Phòng hay là bọn người Trương Đại Bàn, lúc này đều đã đứng ngốc tại chỗ, nhìn Hứa Bảo Tài đang bị hành hung, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần càng đánh càng hưng phấn, đáy lòng đều thấy sợ hãi.

Nước mắt của Hứa Bảo Tài cũng đã chảy xuống, trong lòng cực kỳ ủy khuất. Gã không tin nổi là chỉ mấy tháng mà Bạch Tiểu Thuần đã biến thành cường đại như thế, nhất là cái thần thông cử trọng nhược khinh kia, không có mấy năm thành tựu hay thậm chí là nhiều hơn thì căn bản là không cách nào có được.

Theo gã thì Bạch Tiểu Thuần này rõ ràng là có bối cảnh lớn, hơn nữa ngay từ đầu đã mạnh như vậy rồi, nhưng vì tính cách hèn hạ vô sỉ nên mới làm giả ra một bộ yếu ớt như thế. Quá đáng nhất là hắn rõ ràng lại sắp đặt giống tới nỗi chính mình cũng tưởng là thật.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Bảo Tài cảm thấy đau xót, nộ khí xông lên đầu, hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy Hứa Bảo Tài hôn mê, Bạch Tiểu Thuần mới vỗ vỗ quần áo, từ trên người Hứa Bảo Tài đứng lên, giơ tay phải triệu hồi kiếm gỗ quay lại, đặt ở trong ống tay áo, rồi bày ra bộ dạng cao thủ tịch mịch, cố gắng giấu đi vẻ hưng phấn kích động ở trong mắt.

Đại hán Giám Sự Phòng nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái thật sâu, sắc mặt âm tình bất định, cuối cùng ôm quyền.

- Bạch sư đệ che giấu thật sâu. Bội phục, bội phục.

Gã mặt không biểu tình nói ra một câu, không chút do dự quay người rời đi, cũng xách theo cả Hứa Bảo Tài đang hôn mê.

Cho tới khi tất cả đã đi rồi, đám người Trương Đại Bàn mới đi tới gần Bạch Tiểu Thuần, rất là vui vẻ nhìn về phía hắn. Bọn Giám Sự Phòng dù sao cũng là người ngoài, chỉ có bọn Trương Đại Bàn là biết rõ mấy tháng qua Bạch Tiểu Thuần đã cố gắng như thế nào, giờ phút này lại càng tin phục hắn nhiều hơn nữa.

- Tiểu tử ngươi rất được a. Không có phí công gần nửa năm liều mạng!

Trương Đại Bàn vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần.

- Đúng thế. Ta đã phải liều mạng chống lại nỗi sợ của chính mình a.

Bạch Tiểu Thuần đắc ý ngẩng đầu, như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, nhìn đám người Trương Đại Bàn cười lên ha hả.

Thời gian như bóng câu qua cửa, chẳng mấy chốc mà một tháng nữa đã trôi qua, cơn gió từ Thông Thiên hà thổi qua Linh Khê tông cũng theo đó mà lạnh dần lên. Đến lúc nhìn thấy lá thu khẽ rơi theo gió, Bạch Tiểu Thuần mới chợt giật mình phát hiện, nguyên lai bản thân đã đến Linh Khê tông được một năm rồi.

Đối với hắn mà nói, một năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, từ một phàm nhân trở thành một tu sĩ có tu vi Ngưng khí tầng ba, thậm chí còn có thể giải quyết xong một loạt tranh chấp bắt nguồn từ việc trở thành thành viên của Hỏa Táo phòng mà ra.

Rốt cuộc thì Hứa Bảo Tài cũng không xuất hiện trước cửa gian viện Hỏa Táo phòng nữa, thậm chí khi Bạch Tiểu Thuần xuống núi mua sắm một vài vật phẩm hao tổn của Hỏa Táo phòng cũng từng thoáng thấy bóng dáng Hứa Bảo Tài ở phía xa. Nhưng gã nhanh chóng lẩn mất, dường như gã đã triệt để sợ hãi hắn rồi.

Tuy là vậy, một tháng gần đây Bạch Tiểu Thuần thường xuyên mặt ủ mày chau, trong lòng thầm thở dài, nhưng hắn cũng không nói chuyện này với đám người Trương Đại Bàn, mà chỉ đành bất đắc dĩ chịu đựng một mình mà thôi.

- Một năm thọ nguyên a. . .

Bạch Tiểu Thuần nhìn cây đại thụ cách đó không xa, lá cây lúc này đã úa vàng rồi chợt buông nhẹ rơi theo làn gió.

- Ta cũng giống như đại thụ này vậy, lá cây kia rơi xuống cũng giống như một năm thọ nguyên của ta...

Bạch Tiểu Thuần chợt nghĩ tới đây mà trong lòng có chút thương cảm.

Một tháng nay hắn đã phí hết bao công sức nghĩ đủ mọi cách bồi bổ, nhưng một sợi tóc bạc trước trán vẫn không cách nào trở về màu đen được. Hắn cũng có bóng gió hỏi thoáng qua với đám người Trương Đại Bàn, biết được cũng có phương pháp bổ sung thọ nguyên trong giới Tu chân. Tuy nhiên cũng có một vài hạn chế kèm theo, bằng không thì cũng vô cùng hiếm có như phượng mao lân giác vậy.

Dần dần, hắn rơi vào tình trạng trà không nhớ cơm không nghĩ tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tiều tụy nhưng hắn đành từ bỏ, không thể không chấp nhận chuyện thọ nguyên của bản thân mình đã bị mất đi một năm. Vào một buổi chiều nọ, khi hắn đang trên đường ra ngoài mua sắm một vài vật phẩm cho Hỏa Táo phòng thì chợt nhìn vào tấm bia đá lớn được đặt dưới chân Đệ tam phong, hơi thở cũng có chút dồn dập.

Trên mỗi ngọn núi tại bờ Nam của Linh Khê tông đều đặt một tấm bia đá, phía trên mặt bia có viết chi chít chữ trên đó, tỏa ra hào quang sáng rỡ, thỉnh thoảng lại như một dòng nước chảy đi, một hàng chữ mới lại được thay thế.

Đây chính là nơi tiếp nhận nhiệm vụ tông môn của Linh Khê tông. Mỗi một đệ tử Linh Khê tông đều cần phải đi hoàn thành nhiệm vụ tông môn để đổi lấy Linh Thạch cần thiết cho tu hành hoặc lấy điểm cống hiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.