Bạch Tiểu Thuần có chút không nỡ nhưng không có biện pháp, vì vậy đi ra khỏi linh trạch và cưỡi Ngạc Ngư, mặc áo bào đệ tử chanh y diễu võ dương oai nhưng trong túi rỗng tuếch...
Trong Không thành này, Ngạc Ngư thú là hung thú thường thấy nhất, Bạch Tiểu Thuần ngồi trên lưng Ngạc Ngư cũng không ai liên tưởng hắn là Bạch Dược Sư.
Trên đường đi không ít người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, càng có tôn kính, thậm chí còn có một ít đệ tử chanh y nhìn về phía Bạch Tiểu Thuầ mang theo vẻ hâm mộ, dù sao trong Không thành này có chiến thú làm tọa kỵ, bản thân đã là một loại thực lực, hơn nữa toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều có bảo quang lấp lánh, hiển nhiên là gia sản vô cùng phong phú.
Nhưng ánh mắt này nhìn làm Bạch Ngọc Thuần chua xót.
- Qua hôm nay các ngươi sẽ không nhìn ta như vậy nữa.
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chán nản, liên tục thở dài, quyết định sau này mình ít ra ngoài một chút, như vậy sẽ ít có tiếc nuối phong quang hôm nay.
Cứ như vậy Bạch Tiểu Thuần mang theo lưu luyến và không bỏ ngồi trên người Ngạc Ngư đi bắc thành, cho đến buổi trưa lúc sắp hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái đi Linh Thú Các, nhưng vào lúc hắn đi ngang qua một con hẻm đã nhìn thấy có một tu sĩ đứng đó.
Tu sĩ này cầm một cây cột lớn bị gió thổi lên, trên mặt có viết ba chữ lớn.
Thần Toán Tử...
Người này chính là Thần Toán Tử, hiện tại hắn khác xa so với lúc rời khỏi Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn gầy còm, toàn thân xanh xao vàng vọt, đôi mắt vô thần, hình dạng thảm hại.
Hơn nữa không ít người đi ngang qua người hắn căn bản không thèm nhìn, Thần Toán Tử nhiều lần ý đồ kêu gọi nhưng không ai quan tâm, thân ảnh đìu hiu của hắn còn mang theo mờ mịt, dường như hồn phách đã rời khỏi thân thể.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy bộ dáng thảm hại này cũng phải sững sờ, lập tức đồng tình đáng thương, vỗ Ngạc Ngư thú đi về phía Thần Toán tử.
Không đợi tới gần, thân thể khổng lồ của Ngạc Ngư thú bước đi làm mặt đất rung động đã làm thân thể Thần Toán Tử chấn động, lúc hắn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Ngạc Ngư không lồ đứng trước mặt hắn.
Lân giáp trên người Ngạc Ngư tỏa sáng dưới ánh nắng chiều, hơi thở của nó phì phò làm người ta phải sợ hãi, nhất là Bạch Tiểu Thuần ngồi trên người Ngạc Ngư ăn mặc chanh y, khí sắc no đủ, toàn thân đều là trang phục cao quý.
Cảnh tượng này làm thân thể Thần Toán Tử chấn động mãnh liệt, hai mắt tỏa ra hào quang trước nay chưa từng có, bằng kinh nghiệm mấy tháng qua của hắn đã hiểu rõ, nhân vật như thế đều là thế hệ thiên kiêu trong Không thành, ít nhất có vài chục vạn điểm cống hiến, thậm chí khoảng cách tấn chức đệ tử hoàng y quá gần.
Loại người này chính là con cưng của Không thành, đủ để hô phong hoán vũ, mấy tháng qua hắn từng gặp qua vài người, mỗi người đều làm hắn vô cùng hâm mộ, hiện tại hít sâu, hắn cố làm tinh thần phấn chấn, thầm nghĩ rốt cuộc cũng gặp được khách hàng lớn, vì vậy giữ vững tinh thần sửa sang quần áo tiến lên, hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần trên Ngạc Ngư.
- Vị huynh đài này dừng bước, tại hạ Thần Toán Tử, huynh đài có thể nghe ta một lời.
Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái nhìn Thần Toán Tử, biết rõ chính mình cải biến bộ dáng đối phương không nhận ra, hắn ân một tiếng.
Tiếng này của hắn làm thân thể Thần Toán Tử kích động run rẩy, hắn không nghĩ tới mình chỉ nói như vậy đối phương lại có ý, lập tức có cảm giác rơi lệ đầy mặt, trong lòng không ngừng cổ vũ bản thân.
- Thần Toán Tử ah Thần Toán Tử, ngươi nhất định phải tranh thủ được tình cảm của vị đại gia này, dùng sự phô trương của người này một khi thỏa mãn sẽ có không ít điểm cống hiến, thậm chí nói không chừng có thể trở thành ngự dụng toán sĩ của người ta.
Thần Toán Tử nghĩ như vậy, thần sắc cực kỳ chăm chú, hai tay bấm niệm pháp quyết, không ngừng tính toán mệnh cách biến hóa của người này, trên người hắn ẩn ẩn có chấn động không tầm thường tỏa ra.
Nhưng vào lúc tính toán, hai mắt Thần Toán Tử mở to, toàn thân rung động không nhỏ.
- Không đúng không đúng, ta tính sai, tại sao lại tính lên người hắn, ta lại tính một lần...
Thần Toán Tử hô hấp dồn dập, vẻ mặt không dám tin, hai tay bấm niệm pháp quyết tốc độ nhanh hơn, qua một lúc hắn lại mở to mắt, thiếu chút nữa có cảm giác như gặp phải quỷ, hắn ngẩng đầu lên chỉ vào Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi... Ngươi là...
- Hừ hừ tử, tại sao ngươi thê thảm như thế, ta đã cho rằng ta đủ thảm, không nghĩ tới ngươi còn thảm hơn ta.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cổ quái, ngồi trên Ngạc Ngư nhìn thấy bộ dáng Thần Toán Tử như vậy, biết rõ đối phương vẫn có chút tài năng, đã tính ra thân phận của mình.
Dù sao năm đó ở Huyết Khê Tông, đối phương tính toán bản thân mình rất chính xác, hơn nữa mỗi lần đều rất chuẩn...
- Bạch Tiểu Thuần!
Toàn thân Thần Toán Tử như bị thiên lôi đánh trúng, hắn rút lui vài bước, thân thể run rẩy, lúc trước hắn tính ra đã không tưởng tượng nổi, hiện tại nghe được giọng nói của Bạch Tiểu Thuần liền ngây ngốc.
Nhìn thấy bộ dáng rung động của Thần Toán Tử thì nội tâm của hắn đắc ý hô to.
- Nói nhỏ chút...
- Ngươi... Ta...
Thần Toán Tử ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn không dám tin tất cả những gì mình thấy chính là sự thật, cho dù hắn tin tưởng những gì mình thấy là thật thì hắn lại không muốn tin đây là sự thật.
Hắn cảm thấy chóng mặt, trong đầu có mười vạn thiên lôi nổ vang, trí nhớ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn chính là tình cảnh Bạch Tiểu Thuần ở trong linh trạch không ngừng gọi hắn đừng đi.
Khi đó hắn cảm giác mình quyết định vô cùng chuẩn xác, nhưng bây giờ... Thần Toán Tử có cảm giác như vận mệnh rất biết đùa giỡn.
Nhất là nghe được Bạch Tiểu Thuần nói bản thân mình lăn lộn còn thảm hơn hắn, câu này làm Thần Toán Tử rơi nước mắt..
Hắn nhìn y phục Bạch Tiểu Thuần vô cùng xinh đẹp, mặt mày hồng hào, còn cưỡi Ngạc Ngư thú, tất cả nhìn thế nào cũng không giống kẻ bi thảm, các loại tự vi xông thẳng vào đầu hắn, thậm chí hắn còn có cảm giác không công bằng cực mạnh.
Hắn không ngừng hồi tưởng cảnh tượng bi thảm của bản thân mình, mấy tháng qua cực ít người tin tưởng những thầy tướng số như hắn, thậm chí còn sinh ra không ít tranh chấp, dùng tu vi của hắn đương nhiên không sợ, nhưng đối phương quá nhiều người nên hắn trốn đông trốn tây, sau cùng chạy tới bắc thành này mới đứng vững bước chân, nhưng lại thu nhập ít ỏi, mỗi ngày đói bảy phần và đồng thời phải đưa điểm cống hiến cố định cho tổ chức địa phương, đổi lấy tư cách xem tướng số lâu dài ở đây.
Nghĩ tới đây Thần Toán Tử cười khổ, hắn tiếp nhận sự thật sau đó nhanh chóng khôi phục tinh thần.
- Ngươi có cái gì gọi là thảm? Ta cảm thấy ngươi còn béo hơn trước...
Bạch Tiểu Thuần nhảy xuống thân Ngạc Ngư thú, sau khi thu Ngạc Ngư và trong túi đại linh thú, đứng trước mặt Thần Toán Tử chính là một thang trang phục chanh bào và trang sức phú quý, làm cho Thần Toán Tử hô hấp cực mất tự nhiên, nhưng hắn cũng biết rõ, áo bào này cần tế hiến mười vạn điểm cống hiến, về phần Ngạc Ngư tú kia cũng cần mười vạn điểm cống hiến, thậm chí hắn có một lần đi ngang qua Linh Thú Các còn không ngừng hâm mộ nhìn qua.