- Ta rất thảm, ngươi không biết, ai, hai bữa nay ta không ăn Bảo Ngọc Linh Mễ, đã một ngày không uống Bách Hoa Linh Nhưỡng, ban ngày không dùng linh thủy tắm rửa, ngươi xem, trên da của ta có chút mồ hôi rồi này, gần đây nghèo rớt dái nha.
Bạch Tiểu Thuần giơ cánh tay lên nói một cách bất đắc dĩ, những lời này hắn nói thật... Dựa theo sinh hoạt ở đông thành càng xa xỉ hơn thế này, mặc dù đến bắc thành tị nạn hắn cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Thần Toán Tử há hốc mồm, bốn chữ Bảo Ngọc Linh Mễ trong lời Bạch Tiểu Thuần đã làm trái tim nhỏ bé của hắn đập rộn lên, hắn có nghe nói qua linh mễ này, hắn có nghe nhưng chưa bao giờ gặp qua, giá cả cao và từng là một trong những mộng tưởng của hắn, nhưng bây giờ Bạch Tiểu Thuần nói đã hai bữa không ăn...
Bốn chữ Bách Hoa Linh Nhưỡng cũng làm tâm thần Thần Toán Tử chấn động cực mạnh, đây là linh nhưỡng đắt tiền nhất, trong mấy bằng hữu hắn quen mấy tháng qua, nếu có ai có thể uống một chén đã làm nhiều người hâm mộ, nhưng Bạch Tiểu Thuần nói... Hắn đã không uống một ngày rồi... Ý tứ này chẳng phải nói hôm qua hắn có uống?
Về phần dùng linh thủy tắm rửa càng làm Thần Toán Tử muốn điên lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhất là hắn nhìn thấy cánh tay Bạch Tiểu Thuần vô cùng bóng loáng, ẩn chứa linh lực, đây không phải tu vi làm được, đây là công hiệu linh thủy của Tinh Không Đạo Cực Tông, có thể hình thành tầng phòng hộ tự nhiên trên thân thể, vô cùng huyền diệu.
Tuy nhiên muốn có tầng phòng hộ này lại phải trả cái giá xa xỉ, chỉ cần năm ngày không dùng linh thủy tắm rửa, tầng phòng hộ này sẽ biến mất.
- Thiếu tổ...
Đôi mắt Thần Toán Tử đầy chờ mong nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt đáng thương.
- Thôi được rồi, dù sao ngươi cũng là ta mang tới, ta sẽ phụ trách với ngươi, tuy các ngươi lúc trước vứt bỏ ta rất vô tình, nhưng ta cũng rất lễ độ, cho phép ngươi sau này đi theo ta.
Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, hắn nói chuyện rất đại khí, hắn nói ra lời này làm Thần Toán Tử cảm động tới mức thân thể run rẩy, lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần đuổi hắn đi thì hắn cũng không đi, nội tâm đã hạ quyết tâm thề sống chết phải theo Bạch Tiểu Thuần.
- Đa tạ thiểu tổ!
Thần Toán Tử hưng phấn thu hồi cây cờ, hắn không còn lưu luyện tới nơi này nữa, nhanh chóng đi ra sau lưng Bạch Tiểu Thuần và kích động lên tiếng.
- Thiếu tổ, hiện tại chúng ta đi đâu?
- Chúng ta đi Linh...
Bạch Tiểu Thuần chần chờ chuẩn bị nói ra mục đích của bản thân mình, nhưng không chờ hắn nói xong, đột nhiên ở phương xa có ba đạo hào quang bay tới, lúc đi ngang qua đây dường như nhìn thấy Thần Toán Tử thu quán, vì vậy ba đạo hào quang này nhanh chóng bay tới gần.
Sau đó có một giọng nói vang lên.
- Thần Toán Tử, lần này ngươi gặp khách quý nha, rời đi sớm như thế, cũng được, giao phí bảo hộ hôm nay ra đây.
Lúc giọng nói này vang lên, ba thân ảnh kia xuất hiện trước mặt Thần Toán Tử, hóa thành ba người, ba người này đều là trung niên, đều có tu vi Trúc Cơ Đại viên mãn, ánh mắt như điện, mặc dù thân thể không tính là no đủ nhưng cũng không phải gầy gò, hiển nhiên sinh hoạt ở nơi này không quá tốt nhưng cũng không tính là kém.
Nhất là người chính giữa còn mặc chanh y như Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt của hắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần sau đó còn nhìn qua Thần Toán Tử, hắn như cười mà lòng không cười nhìn hai người.
Thần Toán Tử biến sắc, hắn không xa lạ gì ba người trước mặt, chính là tổ chức chuyên thu phí bảo hộ ở khu vực này, tổ chức này có vài chục tu sĩ và rất đoàn kết, lũng đoạn cả khu phố này, bất cứ kẻ nào bày quầy bán hàng ở đây đều phải giao phí bảo hộ.
Thần Toán Tử xấu hổ, hắn không muốn để Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy bộ dáng của mình như vậy, vì vậy cúi đầu thấp giọng nói.
- Hôm... Hôm nay còn chưa khai trương, ngày mai ta...
- Ta quản ngươi khai trương hay không khai trương, một ngày mười điểm cống hiến, đây là chuyện đã nói trước rồi, lấy ra!
Tu sĩ xích y trong ba người nhíu mày, hắn cắt lời Thần Toán Tử.
Sắc mặt Thần Toán Tử biến hóa, hắn đau lòng biết rõ Bạch Tiểu Thuần có tu vi Kim Đan sẽ không đặt đám người này vào trong mắt, nhưng hắn cũng cần thể diện, không muốn mất mặt trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nếu trước khi rời đi còn không giải quyết chuyện vặt này lại còn cần Bạch Tiểu Thuần ra tay thì khó nói qua.
Vì vậy cắn răng một cái, đang muốn lấy lệnh bài thân phận ra, bỗng nhiên tên tu sĩ chanh y cười to.
- Thần Toán Tử, khách quý lớn như thế, mười điểm cống hiến hôm nay không đủ, ngươi giao cả tháng luôn đi.
Thần Toán Tử ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo tức giận.
- Các ngươi...
- Đừng tức giận, nếu ngươi cảm thấy không đủ, vị khách quý này xem bói chắc cũng không keo kiệt trả một số tiền cho ngươi nha.
Tên tu sĩ chanh y như cười mà không cười nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đảo qua trang phục quý giá trên người Bạch Tiểu Thuần còn lộ ra vẻ hâm mộ và tham lam, nhưng hắn không dám quá mức, hắn cũng nhìn ra thân phận Bạch Tiểu Thuần không tầm thường, nhưng hắn cũng có chút hiểu biết về loại người này, biết được nếu chỉ cần mình không quá phận cũng chẳng so đo vài trăm điểm cống hiến gì đó.
- Thiếu tổ...
Thần Toán Tử chần chờ, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên ngăn cản Thần Toán Tử nói chuyện, hai mắt hắn sáng lên, hiện tại hắn vô cùng hứng thú nhìn tu sĩ chanh y.
- Thú vị, tại sao ta không nghĩ ra biện pháp này chứ?
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa ra hào quang càng ngày càng sáng, nhìn tên đệ tử chanh y đã có phần sợ hãi, hai tên đệ tử xích y bên cạnh cũng đang khiếp sợ.
- Tu vi Trúc Cơ đã dám thu phí bảo hộ, chẳng phải ta cũng có thể thu?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền phấn chấn, hắn cười lớn, tiếng cười này làm ba người đối phương khiếp sợ, biết có phần không đúng, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn và định ra tay, lúc này Bạch Tiểu Thuần tiến lên phía trước nâng tay phải lên và tu vi bộc phát.
Oanhg ba người này phun máu tươi, thân thể bị cuốn ra ngoài mười trượng và kinh hô.
- Kết Đan cảnh!
Ba người bọn họ còn chưa rơi xuống đất, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên hư không một trảo nhiếp ba người bọn họ tới gần, sau đó lại kéo tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.
- Ta cảm thấy các ngươi thiếu thủ lĩnh, các ngươi xem ta thế nào? Ta mang theo các ngươi đi đánh chính quyền!
Bạch Tiểu Thuần nhìn qua ba người, hắn nói rất nghiêm túc và khí khái hào hùng đáng giá cho bọn họ cúi đấu, vì dù sao mình vẫn mạnh hơn bọn họ mà.
Ba người này lạnh run, khóc không ra nước mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần và đầu óc mờ mịt.
Ngay cả Thần Toán Tử cũng ngây người.
- Yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ không để các ngươi thiệt thòi, đến đến, mang ta đi sơn môn tổ chức các ngươi, ta muốn gặp đạo hữu khác.
Bạch Tiểu Thuần hưng phấn nói ra, hiện tại hắn không có suy nghĩ bán chiến thú, gặp được ba người này giống như mở ra cánh cửa sâu trong lòng Bạch Tiểu Thuần...
Hắn như nhìn thấy con đường khác kiếm điểm cống hiến...