Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 441: Chương 441: Giết




Bạch Tiểu Thuần tu hành đến nay, hắn trừ Quy Vân Oa ra còn chưa có trọng bảo trong tay, hắn vốn muốn ở lại trong Linh Khê Tông cho tới khi tu vị tăng lên Trúc Cơ hậu kỳ, chắc chắn hắn sẽ được Linh Khê Tông ban trọng bảo, nhưng bởi vì hắn đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ liền rời đi, tự nhiên không có cái gì.

Dù sao không có người nào giao trọng bảo cho kẻ có tu vị dưới Trúc Cơ hậu kỳ, bởi vì không thể phát huy ra uy lực vốn có, điểm quan trọng nhất là có thể bị người khác chém giết đoạt bảo.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, hắn nhìn cây hương trong tay Dương Hồng Vũ có khói mù bay ra ngoài, đột nhiên nội tâm của hắn sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh ịiệt, mặc dù bởi vì lực lượng thân thể tăng cao nên cảm giác nguy cơ giảm đi rất nhiều, nhưng nó vẫn làm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kinh hoàng.

Hắn có cảm giác mãnh liệt, nếu như chờ đối phương thi triển xong thì bản thân của mình sẽ cực kỳ bị động, lúc này ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy tơ máu, hắn đã hạ quyết tâm.

- Nơi này có quá nhiều bất lợi, ta không cách nào thi triển thủ đoạn của bản thân...

Bạch Tiểu Thuần cắn răng thở sâu, bỗng nhiên hắn vận dụng Bất Tử Kim Cương, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên, trong nháy mắt toàn thân của hắn bị lực lượng sợi tơ quái dị bao phủ vào trong.

Hắn cảm nhận được lực lượng quỷ dị này dâng trào, mặc dù Bạch Tiểu Thuần đang lục lọi cách vận dụng lực lượng nguyên từ, cũng không thể khống chế quá nhiều, nhưng vẫn có thể phụ trợ hắn phi hành một thời gian ngắn.

Lực lượng hai sợi to quái dị dâng trào, Bạch Tiểu Thuần gầm lên một tiếng, hai tay của hắn hợp lại với nhau tạo thành ấn quyết cổ quái hình thàn động lực cường đại, tiếng nổ oanh vang lên, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển lực lượng thân thể, tốc độ bản thân hắn bộc phát gấp vài lần, chỉ trong nháy mắt hắn đã bay đi thật xa.

Trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần bộc phát tốc độ của mình, cây hương trong tay Dương Hồng Vũ sinh ra làn khói xanh phân cách toàn bộ hư không, trực tiếp bao phủ vị trí Bạch Tiểu Thuần vừa đứng lúc trước, những nơi đi qua có vô số khe hở hư vô xuất hiện, nếu tốc độ của Bạch Tiểu Thuần chậm một chút thì hắn đã bị giết rồi.

Hộ pháp Huyết Mai nhíu mày, sát cơ trong mắt Dương Hồng Vũ bùng nổ, hắn đã ra tay hai lần nhưng đều bị đối phương tránh được, từ khi hắn có được trọng bảo tới bây giờ rất ít khi xảy ra tình huống như thế.

- Chỉ là một phàm đạo Trúc Cơ trung kỳ lại có thể tránh né hai lần đuổi giết của ta... Xem ra trên người của ngươi có không ít bí mật nha.

Dương Hồng Vũ thở sâu, trong nháy mắt ngực lõm xuống, tốc độ của hắn tăng lên rất cao, trong nháy mắt hắn hóa thành hào quang đuổi theo Bạch Tiểu Thuần đang bỏ chạy.

Trong lúc truy kích hắn cũng không có thở ra một hơi, ngược lại hắn lại hít sâu một hơi nữa, ngực lại lõm xuống và tốc độ tăng lên, chỉ mấy lần như vậy đã kéo gần khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, Dương Hồng Vũ đuổi theo một mình, tơ máu xuất hêện trong mắt của hắn...

- Thật sự cho rằng ta dễ khi dễ mà!

Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hắn dừng lại quay đầu nhìn sang, hắn không có bỏ chạy mà chuyển hướng lao thẳng về phía Dương Hồng Vũ.

Tốc độ vượt qua tốc độ của sấm sét, tiếng nổ oanh vang lên, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp xuất hiện tại trước mặt Dương Hồng Vũ, tay phải nâng lên sau đó nắm lại thành quyền đấm tới phía trước.

Sát cơ trong mắt Dương Hồng Vũ lóe lên, tay phải nâng lên, cây hương trong tay hắn thiêu đốt thật nhanh, nó phóng ra làn khói xanh lao tới gần Bạch Tiểu Thuần.

- Không phải ngươi muốn dẫn ta đi một mình hay sao, Dương mỗ cho ngươi cơ hội này!

Dương Hồng Vũ cười lạnh, cây hương trọng bảo trong tay hắn bộc phát khói xanh xoắn giết Bạch Tiểu Thuần, da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, trong nháy mắt này hắn chẳng những không thể né tránh, tùy ý để làn khói xanh tiến tới gần, hắn dồn sức vào trong nắm đấm, tùy thời sẽ xuất ra một kích mạnh nhất của mình.

Nổ mạnh rung trời, một quyền này ngưng tụ lực lượng Bất Tử Kim Cương quyền hai của Bạch Tiểu Thuần, lực lượng bảy man quỷ vô cùng to lớn, đủ để rung chuyển ngọn núi, lúc này một quyền này sinh ra âm bạo cực kỳ khủng khiếp, một quyền này bộc phát lực lượng vô cùng hung hãn.

Từ xa nhìn thấy cảnh tượng kinh người trước mặt, trong một quyền của Bạch Tiểu Thuần hiện tại huyễn hóa ra một hư ảnh, đó là một con man quỷ cực kỳ to lớn, nó còn mạnh hơn man quỷ bình thường quá nhiều, dường như là man quỷ vương, nó đang gầm rú trong nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần.

Chung quanh nó có làn khói vờn quanh, man quỷ nhìn như đang thu nạp lại giống như đang phân cách làn khói chung quanh.

Nói thì chậm chạp nhưng toàn bộ quá trình này lại diễn ra cực nhanh, nổ vang ngập trời hình thành lực trùng kích quét qua bốn phía, toàn thân Dương Hồng Vũ chấn động, khóe miệng đổ máu, thân thể của hắn lui ra phía sau, trong mắt của hắn mang theo kiêng kị thật sâu, hắn đã dám một mình bay ra đuổi giết Dạ Táng, tự nhiên cảm thấy mình đã hiểu rõ chiến lực của Dạ Táng, nhưng trong nháy mắt Dạ Táng còn cường hãn hơn những gì hắn hiểu biết nhiều.

Bạch Tiểu Thuần cũng phun máu tươi, toàn thân như sắp bị xé rách, làn khói kia xoắn giết hắn mang theo lực lượng của trọng bảo, hư ảnh man quỷ do Bất Tử Kim Cương Kinh đã hình thành hộ thân cho Bạch Tiểu Thuần nên hắn chỉ bị thương mà thôi, nhưng không cách nào phân cắt ra, vào lúc này hắn giãy dụa đã đứt gãy từng khúc.

Trong nháy mắt những làn khói này tan vỡ Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hư vô không xa đang vặn vẹo, một thân ảnh bay ra thật nhanh, đó là một thiếu niên trong tay cầm một cây quạt nhỏ, sắc mặt âm trầm, ánh mắt của hắn đầy sát ý nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Phong bạo lăng không hình thành vòi rồng, vòi rồng như kết nối với thiên địa xoay tròn xông thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Trương Vân Sơn!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, đối dienj nguy cơ trước mắt hắn ngửa mặt lên trời rống to một tiếng đầy điên cuồng, vào lúc hắn hô to khí thế ngập trời bùng nổ, lúc này man quỷ vương huyễn hóa sau lưng hắn, sau đó là hư ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Trong nháy mắt bảy tôn man quỷ cùng xuất hiện, chúng ngửa mặt lên trời gầm lên thật lớn, âm thanh trọng điệp với nhau hình thành uy lực hủy thiên diệt địa, mặc dù không cách nào ngưng tụ Thiên Yêu thân nhưng có thể ngưng tụ một bàn tay ở giữa không trung.

Đây là bàn tay màu trắng, đây không phải quỷ trảo mà là Thiên Yêu Thủ!

Cánh tay này tái nhợt lại mang theo lân phiến, càng có một ít gai xương dữ tợn móc ngược ra sau, khi nó xuất hiện đã tát thẳng vào tên thiếu niên vừa mới xuất hiện.

Trực tiếp va chạm với vòi rồng, tiếng nổ mạnh làm cây hương chấn động, vòi rồng sụp đổ, Thiên Yêu Thủ mơ hồ nhưng không có biến mất, nó vẫn đánh xuống.

Một tiếng “Oanh” nổ mạnh, khóe miệng thiếu niên chảy máu tươi, thân thể rút lui nhanh hơn, thẳng đến khi Thiên Yêu Thủ hoàn toàn mơ hồ biến mất giữa không trung, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi, tơ máu trong mắt hắn làm cho người ta sinh ra cảm giác tàn nhẫn tới cực điểm, hắn nhìn Dương Hồng Vũ và Trương Vân Sơn một cái, lập tức quay người bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.