Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 522: Chương 522: Huyền Khê đầu hàng




Tu sĩ trong hùng thành vào lúc này không chỉ phun máu tươi, mà đại bộ phận đều bị lực lượng chấn động oanh kích kinh mạch, sắc mặt bọn họ vô cùng uể oải, lập tức có người tiến vào thay thế mới miễn cưỡng duy trì, bên tai của bọn họ là tiếng rống cực lớn của tu sĩ hai tông Linh Huyết.

- Huyền Khê Tông, hàng hay không hàng!

Lúc này người Huyền Khê Tông chấn động tâm thần rất mạnh, không chờ bọn họ giãy dụa, đợt oanh kích thứ sáu đã bắt đầu.

Đó là hơn trăm Thái Thượng trưởng lão của hai tông không tiếc trả giá lớn vận dụng thủ đoạn mạnh nhất của mình hình đợt công kích thứ sáu này.

Trận pháp nổ mạnh và trực tiếp vỡ ra một cái khe, lúc nó co rút đã lộ ra biên giới hùng thành, mặc dù n định lần nữa nhưng khe hở tồn tại vĩnh cửu, mà tu sĩ bên trong phun máu tươi rồi hôn mê...

Tâm tình tuyệt vọng đã bao phủ nội tâm của tất cả mọi người trong hùng thành, nhưng mà công kích cũng chưa chấm dứt, lúc này huyết phách và danh sách truyền thừa bộc phát tu vi toàn thân, các đòn sát thủ triển khai liên tục, giống như từng ngôi sao băng nện thẳng vào trận pháp.

Rầm rầm rầm!

Khe hở trận pháp lan tràn, vách tường bên ngoài hùng thành sụp đổ lộ ra rất nhiều tu sĩ Huyền Khê Tông mệt mỏi, bọn họ cười thảm, mà những tu sĩ còn trong trận pháp giờ phút này có một ít nổ tung thân thể, hình thần câu diệt.

Lúc này trận pháp co rút càng lúc càng nhanh, không thể không co rút lại lần nữa, lúc co rút càng có không ít tu sĩ bị ngăn cách bên ngoài trận pháp.

Trong đó có tu sĩ Huyền Khê Tông và tu sĩ đã từng là đệ tử Đan Khê Tông, bọn họ trầm mặc, bọn họ đã bị tách ra khỏi chiến tranh lần này, không có người nào muốn tiếp tục chiến đấu vì Huyền Khê Tông.

Mà lúc này kích thứ tám đã hàng lâm.

Đó là sáu lão tổ Huyết Khê Tông và bốn lão tổ Linh Khê Tông liên thủ công kích! Mười người giống như mười thần linh vận dụng công kích mạnh nhất của bọn họ, người còn chưa tới nhưng giọng nói như sấm sét đã tới.

- Huyền Khê Tông, hàng hay không hàng!

Những nơi lời này qua đi hư vô tan vỡ, thiên địa mơ hồ, trong nháy mắt công kích của mười lão tổ đánh thẳng vào trận pháp, lão tổ Huyền Khê Tông trong trận pháp rống to lên, bọn họ lập tức ra tay đối kháng.

Tiếng nổ rầm rầm vang lên, tường thành của hùng thành tan vỡ rất nhiều, mấy lão tổ Huyền Khê Tông đều phun máu tươi, sắc mặt bọn họ tái nhợt và uể oải, dường như già nua không ít, cho dù là lão tổ Xích Hồn cũng phun máu tươi và liên tục lui ra sau.

Trong nháy mắt bọn họ lui ra phía sau, đột nhiên phía sau hùng thành này, lực lượng còn sót lại của Đan Khê Tông đã bộc phát toàn diện, một lò đan cực lớn xuất hiện trực tiếp nện vào trận pháp, sau khi nện vào trận pháp này chính là mấy vạn người Đan Khê Tông ngưng tụ toàn bộ chiến lực ban thân, cả đám không muốn sống oanh kích trận pháp liên tục.

- Huyền Khê Tông, hàng hay không hàng!

Trong đám người có nữ tử đang mang khăn che mặt quan sát tất cả, dung nhan nữ tử này mơ hồ, có thể lờ mờ nhìn thấy dung mạo tuyệt thế, những nơi nàng đi qua đều có vô số tu sĩ Đan Khê Tông cuồng nhiệt đi theo, mặc dù đứng trong đám người vẫn giống như minh châu tỏa sáng, không ngừng thể hiện ra hào quang của bản thân.

Trận pháp không ngừng chấn động, khi lò đan nện xuống đã nện ra lỗ hỏng khổng lồ, trong nháy mắt khuếch tán ra bốn phía, lão tổ Xích Hồn gào thét, hai tay nâng lên và tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn bộc phát toàn diện, tu sĩ Huyền Khê Tông còn sót lại đều vận dụng toàn lực duy trì trận pháp.

Nhưng vào lúc này đột nhiên Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía trận pháp giữa không trung, đột nhiên ở nơi đó xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, Bạch Tiểu Thuần đã phát hiện đó là con khỉ quen thuộc.

Trong tay con khỉ này cầm một cây gậy cực lớn, ánh mắt của nó mang theo tang thương, càng có một tia uy nghiêm rung chuyển thiên địa, nó nện một gậy vào trận pháp.

- Huyền Khê Tông, hàng hay không hàng!

Giọng nói khàn khàn vang vọng bên trong trận pháp, trận pháp trực tiếp... Chia năm xẻ bảy, sụp đổ tan nát!

Khi trận pháp sụp đổ đã có phong bạo sinh ra, nó càn quét bốn phía, lão tổ Xích Hồn phun máu tươi, tất cả tu sĩ Huyền Khê Tông đều đổ máu, cùng lúc đó có một thân ảnh mang theo tốc độ không cách nào hình dung, hầu như không ai có thể thấy rõ, cũng không biết nó tới từ nơi nào lại bay vào trong hùng thành, nó trực tiếp xuất hiện trên tế đàn mới hiện ra nguyên hình, đó là... Con thỏ.

Trong mắt con thỏ này xuất hiện hào quang khó hiểu, nó lập tức bắt lấy cây nhan nội tình của Huyền Khê Tông, sau đó... Dập tắt.

Khi dập tắt thì nam tử trung niên đang giao thủ với con rối giữa không trung lập tức ảnh tan thành mây khói, ngay sau đó con rối cúi đầu xuống, khí thế nội tình lập tức bao phủ các nơi, tập trung vào mấy lão tổ Huyền Khê Tông đang trọng thương, uy áp làm bọn họ không thể di động.

Tất cả xảy ra quá nhanh, khi con khỉ phá trận cho tới khi con thỏ dập tắt cây nhan, khí thế con rối hàng lâm cũng chỉ diễn ra mấy hô hấp mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, ngơ ngác nhìn qua con thỏ đứng trên tế đàn tàn phá, hắn cảm thấy cả thế giới cũng không tốt...

Nhưng vào lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy không ít tu sĩ hay không ý đồ xông thẳng lên tường thành, nhất là thế lực còn sót lại của Đan Khê Tông dưới sự dẫn dắt của nữ tử che mặt đi vào, lúc bọn họ đang tranh giành trùng kích điểm xung yếu thì Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi.

- Đây là công đầu ah! Đệ tử xông vào đầu tiên chính là công lớn!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây lập tức cảm thấy nóng lòng như lửa đốt, hét lớn một tiếng sau đó tốc độ bộc phát dữ dội, Thiết Đản biết rõ tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, nó lập tức đâm vào người hắn, Bạch Tiểu Thuần mượn lực nhảy lên cao, đôi cánh sau lưng hắn vỗ mạnh, tốc độ tăng lên gấp đôi giống như sao băng, hắn vượt qua tốc độ của mọi người, trực tiếp xuất hiện trên tường thành không trọn vẹn.

- Huyền Khê Tông, các ngươi hàng hày không hàng!

Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở miệng, tiếng rống lớn bao phủ các nơi, lão tổ Xích Hồn đắng chát, mắt nhìn đệ tử Huyền Khê Tông đang im lặng và nhìn Bạch Tiểu Thuần với ánh mắt thâm thúy, hắn đang cân nhắc sau khi đầu hàng nên hóa giải ân oán với Bạch Tiểu Thuần thế nào... Vào lúc này hắn dùng thân phận của lão tổ ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

- Chúng ta... Đầu hàng!

Hắn vừa nói ra lời này lập tức chung quanh yên tĩnh, tu sĩ hai tông lập tức kích động không nhỏ, tu sĩ Huyền Khê Tông cũng thở ra một hơi, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy toàn thân phấn chấn, mặt mày hớn hở, thật vất vả mới áp chế được, hắn thở sâu sau đó hất cằm mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần ta vừa xuất hiện, hùng quan Huyền Khê lập tức tan thành mây khói.

Hắn vừa nói ra lời này lập tức trong túi trữ vật lộ ra đầu của tiểu ô quy, nó trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cảm khái mở miệng.

- Rất lâu không có nghe qua người nào thổi da trâu mà thổi tới mức siêu phàm thoát tục như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.