Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 637: Chương 637: Khách sạn Trường Sinh




Tất cả mọi người nhìn thấy sa mạc liền sững sờ, bởi vì nơi đây có một di tích, đồng thời cũng khu vực rất nhiều tu sĩ Không thành đi làm nhiệm vụ, cũng là một trong các khu vực tập trung nhiều người nhất.

Biên giới tây thành tồn tại sa mạc, trong sa mạc này không xa có một cái di tích, phía dưới là cung điện dưới mặt đất khổng lồ.

Mà cung điện dưới mặt đất này chiếm diện tích một nửa Không thành, trong đó có dị thú quý hiếm, càng có linh chu tiên thảo, trong đây tồn tại rất nhiều tài nguyên cần thiết cho tu sĩ.

Mà di tích này cũng là khu vực duy nhất của Không thành có tuyên bố rất nhiều nhiệm vụ, có tám thành nhiệm vụ đều liên quan tới nơi đây.

Đối với tu sĩ Không thành mà nói, đi tới đây chấp hành nhiệm vụ cũng nhẹ nhõm hơn khu vực khác nhiều, hơn nữa tuy đây là di tích nhưng lại do Tinh Không Đạo Cực Tông bố trí ra, cũng là nơi để đệ tử rèn luyện.

Cho nên trong di tích này cũng không tồn tại đối kháng, mặc dù không phải không có nhưng rất hiếm, huống hồ nơi này cũng được tính là bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, kể từ đó tu sĩ Không thành đều muốn lựa chọn làm nhiệm vụ ở đây.

Cho nên ngày thường nơi đây cực kỳ náo nhiệt.

Bảo địa như thế đã làm nhiều người đỏ mắt, nhưng trong Không thành cũng chỉ có Thiên Không Hội có tư cách chiếm cứ nơi đây, tiến vào có thể, nhưng khi đi ra phải phân ra ba thành thu hoạch của mình, hoặc là tốn số điểm xa xỉ đi mua lệnh bài của Thiên Không Hội mới được phép đi ra.

Loại chuyện này cũng chỉ có Thiên Không Hội bối cảnh gia tộc Thiên Nhân mới có thể nắm giữ, mà những người khác muốn làm được quá khó khăn, mà bản thân Thiên Không Hội cũng không cho phép có người tranh với mình.

Phải biết rằng lúc trước Thiên Không Hội dám chiếm cứ nơi đây cũng trả giá thật lớn mới được, hơn nữa tiền lời từ nơi đây chiếm năm thành tổng tiền lời của Thiên Không Hội.

Kể từ đó Thiên Không Hội càng coi trọng di tích này.

Hiện tại Bạch Tiểu Thuần mang theo hơn một trăm người đi thẳng tới khu vực sa mạc, chẳng những người Thiên Không Hội sửng sốt, đám người qua đường cũng ngạc nhiên không nhỏ.

- Thanh Long Hội làm gì thế? Tại sao lại đi tới nơi đây?

- Chẳng lẽ là muốn cùng đi vào di tích dưới lòng đất làm nhiệm vụ sao?

- Không giống...

Cùng lúc đó ở bên ngoài di tích có một cái động, ở cửa động này có rất đông tu sĩ Thiên Không Hội đóng ở đây, bọn họ nhìn thấy đám người Bạch Tiểu Thuần xông tới thì sắc mặt nghiêm túc, lập tức đứng lên.

Thậm chí bên ngoài di tích cũng có không ít tu sĩ muốn bước vào trong di tích làm nhiệm vụ, sau khi thấy cảnh này liền hiếu kỳ dừng lại quan sát.

Dưới ánh mắt của nhiều người quan sát, đừng nói là bọn họ, ngay cả đám tu sĩ Thanh Long Hội theo sau lưng Bạch Tiểu Thuần cũng không rõ, kể cả đám người Trương Đại Bàn cũng khó hiểu, bọn họ hiếu kỳ nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Thiếu tổ, chúng ta tới đây làm cái gì?

Hứa Bảo Tài lên tiếng hỏi.

- Chọn nơi dọn nhà!

Bạch Tiểu Thuần cũng không quay đầu lại, hắn nói câu này làm tu sĩ Thiên Không Hội không quan tâm tới bọn họ nữa, lập tức cất bước rời đi.

Tu sĩ Thiên Không Hội trú đóng ở nơi đây cũng không dám ngăn cản, biết rõ Bạch Tiểu Thuần là tu sĩ Kim Đan, mà lại trọng yếu nhất dựa vào quy củ Thiên Không Hội định ra, tiến vào tùy ý, bọn họ chỉ phụ trách lấy thu hoạch lúc đi ra nộp lên trên mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần đi qua đám tu sĩ Thiên Không Hội, lúc còn cách di tích ngàn trượng và nhìn chung quanh một phen, lúc này hắn hài lòng gật đầu.

- Tốt, nơi đây chính là nhà mới của chúng ta.

Hắn vừa nói ra câu này, Thần Toán Tử nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Trong mắt Hứa Bảo Tài cũng mờ mịt, Trương Đại Bàn há hốc mồm, ngay cả Trần Mạn Dao cũng không rõ vì sao.

Bọn họ đã như thế càng không cần nói tu sĩ Thanh Long Hội cũng nhìn nhau, bọn họ cũng mê man.

Đám tu sĩ Thiên Không Hội đóng quân ở đây nghe xong liền cười nhạo.

- Thú vị, tại đây... Hình như không phải là nhà của các ngươi, nơi này thuộc về Tinh Không Đạo Cực Tông, không thuộc về kẻ nào cả.

- Thanh Long Hội... Rốt cuộc các ngươi làm trò quỷ gì thế?

Chẳng những bọn họ cười nhạo, ngay cả đám người qua đường đi theo sau và những người muốn đi vào di tích làm nhiệm vụ cũng châm chọc.

- Cho dù Thanh Long Hội bị chế tài, cũng không thể bị điên chiếm cứ nơi đây nha?

- Đầu lĩnh Thanh Long là tu sĩ Kết Đan, trước đó cũng bỏ đi, nơi này chính là mạch máu của Thiên Không Hội, nếu hắn can đảm chiếm cứ nơi này, như vậy gia tộc Thiên Nhân sau lưng Thiên Không Hội sẽ trách phạt, trừ phi Thanh Long Hội chiếm cứ làm cho người ta không thể nói lời nào.

Thời điểm đám người kia cười vang, sắc mặt Thần Toán Tử đỏ lên, Hứa Bảo Tài xấu hổ, về phần những tu sĩ Thanh Long Hội đều đắng chát, nội tâm mờ mịt không rõ.

Trương Đại Bàn cùng Trần Mạn Dao ho khan, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần muốn nói lại thôi.

- Tiểu Thuần...

Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần hất càm lên, hắn nâng tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một lá cờ bảy màu.

Lá cờ bảy màu vừa ra đã có uy áp tỏa ra bốn phía, đám người cười vang lập tức sững sờ, bọn họ hiếu kỳ nhìn cây cờ này, Bạch Tiểu Thuần đắc ý cắm lá cờ bảy màu này vào sa mạc dưới chân mình!

- Khai mở!”

Sau khi cắm vào mặt đất, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, sau tiếng hô của hắn lá cờ bảy màu dưới đất nổ tung kinh thiên động địa, trên trời có lôi đình vờn quanh!

Rầm rầm rầm!

Đại địa run rẩy, thiên địa nổ vang, cuồng phong từ lá cờ này quét qua chung quanh, lúc cuồng phong quét qua bốn phía càng có một đạo uy áp khó có thể hình dung bạo phát ra ngoài!

Sắc mặt đám người Thần Toán Tử biến hóa, cả đám hô hấp dồn dập và lui về phía sau, không chỉ là bọn họ như thế, tu sĩ Thiên Không Hội và những người qua đường cùng các tu sĩ muốn đi vào di tích làm nhiệm vụ đều bị ép lui ra sau.

Nhất là uy áp kia bộc phát càng làm những người chung quanh chấn động, uy áp này giống như thiên uy bao phủ tâm thần họ, mà hạch tâm uy áp hiện tại chính là lá cờ bảy màu trong tay Bạch Tiểu Thuần!

Vào lúc cuồng phong và uy áp bộc phát, một tầng hào quang bảy màu bao phủ cả khu vực này, nó không ngừng khuếch tán ra chug quanh, tóc Bạch Tiểu Thuần bay bay, quần áo cũng phập phồng, hào quang này bao phủ phạm vi trăm trượng...

Vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn khuếch tán, trong nháy mắt hào quang bao phủ ba dặm, năm dặm... Mười dặm!

Hào quang bảy màu này bao phủ phạm vi mười dặm và thay thế sa mạc, hào quang trên mặt đất lóng lánh như cầu vồng, cảnh tượng này làm mọi người chung quanh im lặng, chỉ có tiếng hít thở dồn dập mà thôi.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, mặt đất run rẩy, tiếng nổ vang kinh thiên và hào quang bảy màu bao phủ mười dặm chậm rãi biến mất, nhưng khi nó biến mất trên mặt đất xuất hiện vòng tròn bảy màu khắc lên mặt đất!

Không thể xóa đi! !

Vào lúc này lực lượng bài xích bộc phát bao phủ mười dặm, người đứng trong phạm vi mười dặm này không thể chống cự bị đẩy ra ngoài, sau khi ra khỏi mười dặm mới dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.