Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 459: Chương 459: Khuê phòng trộm bảo. (Hạ)




Đây là bí cảnh chỉ có huyết tử mới được phép đi vào, cho dù là lão tổ cũng không thể cho phép có người đi vào bên trong, trừ phi huyết tử đương đại tự động tặng quyền lợi này cho người khác.

Tống Quân Uyển nghe được lời này thì ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đủ hòa tan tất cả mọi thứ, ánh mắt này làm Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi, thầm hô yêu nghiệt.

Thật vất vả mới tiễn Tống Quân Uyển rời đi, cùng một ngày đọng phủ Tống Quân Uyển bị mở ra, mà đồng tử của nàng lại có việc đi ra ngoài, động phủ Tống Quân Uyển hiếm khi không có người thủ hộ.

Việc này cũng không có gì, dù sao trong Huyết Khê Tông không có người to gan như vậy, đi xông vào động phủ Đại trưởng lão, huống hồ cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi an bài tất cả, Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh đi ra khỏi Huyết Tử Điện, hắn đi lên Trung Phong, ngoài trời đã là hoàng hôn, chân trời biến thành màu da cam, gió nhẹ thổi qua nhưng không có người nào khác, chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần yên lặng đứng bên ngoài động phủ của Tống Quân Uyển.

Đi qua huyết hồ, đứng trước cổng chính của động phủ, hắn vung tay phải lên khống chế trận pháp trong Trung Phong, vào lúc này động phủ trước mặt tự động mở ra.

Lúc cửa lớn mở ra, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, hắn cảm thấy tâm thần của mình đang hồi hộp, thời gian hắn đến Huyết Khê Tông không ngắn, từ một kẻ không có tiếng tăm gì biến thành kẻ có danh tiếng như mặt trời giữa trưa, tất cả chính là vì vật phẩm vĩnh hằng bất diệt.

Trước mắt vật đó đã ở trong tầm tay của hắn!

- Vật phẩm vĩnh hằng bất diệt là cái gì?

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, đi vào trong động phủ Tống Quân Uyển, hắn rất quen thuộc nơi này, hôm nay chậm rãi đi vào trong khuê phòng Tống Quân Uyển.

Nhìn thấy khuê phòng động phủ treo nhiều quần áo của nữ nhân, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn cảm giác mình hiện tại chẳng khác gì sắc lang.

Ở trong khuê phòng này làm tâm thần Bạch Tiểu Thuần không yên ổn, hắn nâng tay phải lên bấm niệm pháp quyết rồi điểm vào mặt đất, một đạo huyết khí hóa kiếm xuất hiện rồi đào đất lên.

Không ngừng đào ra một cái hố to rộng mấy trượng, kiếm khí của Bạch Tiểu Thuần đụng chạm vào một vật bằng kim loại, dùng hắn kiếm khí chém mạnh cũng không hư hao chút nào, ngược lại khi kiếm khí va chạm còn tan vỡ.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, chỉ dùng linh thức cũng không thể phát hiện ra vật này.

Bạch Tiểu Thuần kêu một tiếng, hắn bước vào trong hố to, đi vào đáy hố, nơi đó có một miếng sắt nâu đen, miếng sắt thật lớn bao trùm cả đáy hố.

- Chính là chỗ này!

Tay phải Bạch Tiểu Thuần chạm vào thì phát hêện nó rét lạnh thấu xương, những hàn khí này giống như cây châm đâm vào cơ thể, Bạch Tiểu Thuần dùng nhiều loại phương pháp hóa giải đều không hiệu quả, nhưng khi vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công mới có thể xóa hẳn đi.

Tại vị trí của miếng sắt, Bạch Tiểu Thuần bấm niệm pháp quyết sau đó điểm ra một chỉ, huyết khí hóa kiếm không ngừng mở rộng phạm vi của cái hố, sau khi đào ra chung quanh miếng sắt này, phạm vi của miếng sắt rất lớn.

Trên miếng sắt này có phù văn, phù văn này khắc vào miếng sắt với hình thù phức tạp, Bạch Tiểu Thuần nhìn không ra hàm nghĩa của nó, nhưng có thể nhìn thấy trung tâm phù văn có vết lõm, hình như có thể đặt một viên thuốc.

Hắn không có lập tức xuất ra viên đan dược luyện chế ở Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần đứng nửa ngày quan sát phù văn trên miếng sắt, qua một lúc lâu Bạch Tiểu Thuần lại thở sâu.

- Trung Phong này trên thực tế là ngón giữa tay phải của Huyết Tổ, như vậy miếng sắt này chính là một chiếc nhẫn thật lớn, như vậy chiếc nhẫn đang đeo trên tay phải Huyết Tổ.

Bạch Tiểu Thuần nhớ lại lúc mình ở trong cơ thể Huyết Tổ và đạt được truyền thừa, lúc đó hắn như hóa thân thành Huyết Tổ, cẩn thận nhớ lại thì hắn ẩn ẩn xác định dường như ngón giữa trên tay phải Huyết Tổ có một chiếc nhẫn.

- Pháp khí trữ vật có rất nhiều loại, chiếc nhẫn kia... Chẳng lẽ là pháp bảo trữ vật?

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, tay phải vỗ túi trữ vật xuất ra viên thuốc đó, hắn cẩn thận đặt vào vết lõm trên phù văn.

Trong nháy mắt viên đan dược được đặt vào đã lập tức hòa tan, khi hòa tan thì phù văn lập lòe tỏa ra hào quang chói mắt, cũng may đây là trong động phủ cho nên không bị người nào khác phát hêện.

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, lui về phía sau vài bước, hắn nhìn chằm chằm vào phù văn, chờ đợi tia sáng này chậm rãi biến mất, có âm thanh ken két vang lên, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy dường như là phong ấn nào đó đã bị cởi bỏ, vào lúc này xuất hiện một cổng ánh sáng.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, hắn nhìn cổng ánh sáng một lát, cắn răng nói:

- Đã tới bước này thì ta không thể dừng lại nữa, ta thật sự muốn xem vật phẩm vĩnh hằng bất diệt là cái gì!

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn tiến lên một bước đi vào trong cổng ánh sáng trước mặt.

Lúc xuất hiện hắn đứng trong một không gian mơ hồ, chung quanh tối tăm, cũng không biết rộng bao nhiêu trượng, đưa mắt nhìn chung quanh lại không có vật gì, ở chính giữa có một cái mai rùa lớn chừng bàn tay.

Trên mai rùa này còn có một phiến lá cây màu vàng!

Trừ này những thứ này đã không còn thứ gì khác.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ sau đó cầm lấy phiến lá vàng, nhìn kỹ thì trừ màu sắc nó cũng không có gì khác các lá cây khác.

Về phần cái mai rùa càng tĩnh mịch, mặc dù tràn ngập cảm giác tuế nguyệt tang thương nhưng không cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác nó là vật vĩnh hằng bất diệt.

- Vật vĩnh hằng bất diệt là cái gì?

Bạch Tiểu Thuần phát điên, hắn không cam lòng tìm kiếm chung quanh, hắn tìm suốt nửa ngày vẫn không tìm được cái gì trừ mai rùa và lá vàng.

Thậm chí hắn còn cắn lá vàng một cái, hàm răng của hắn suýt rơi ra cũng không thể cắn được lá vàng này, hiển nhiên vật này không phải để ăn, Bạch Tiểu Thuần càng phát điên, hai mắt đỏ rực, hắn cảm giác mình bị đùa nghịch, hắn lập tức xách hồn của Dạ Táng ra.

- Đáng chết, đây là bí mật vĩnh hằng bất diệt hay sao?

- Ở đây trừ một phiến lá và cái mai rùa thì không còn lại cái gì cả.

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói.

Hồn của Dạ Táng ngây ngốc ngốc, hắn nhìn chung quanh như người nằm mộng.

- Không thể ah, tông môn thần bí kia thật sự nói cho ta biết là nơi này.

Bạch Tiểu Thuần có cảm giác mình bị đùa giỡn, hiện tại hắn biết rõ mình trải qua muôn vàn khó khăn, không tiếc mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng đi tới nơi này lại không có thu hoạch quá nhiều, hắn ủy khuất giống như cha mẹ chết.

Hắn lại tìm chung quanh thật lâu, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, hắn ngơ ngác nhìn mai rùa, mặc dù hắn rất thích con rùa đen nhưng cái mai rùa này quá nhỏ, còn nhỏ hơn Quy Văn Oa quá nhiều.

- Chẳng lẽ nói vật vĩnh hằng bất diệt chính là cái mai rùa sao? Nhưng ta cần cái mai rùa làm cái gì chứ?

Bạch Tiểu Thuần sắp khóc, hắn không ngừng thở dài thở ngắn, lúc này cầm theo lá vàng và mai rùa đi vào trong cổng ánh sáng, hắn nhìn cái hố to mình đào trong động phủ, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần buồn khổ lấp đất lại, cho đến khi khôi phục bộ dáng động phủ như bình thường thì mới quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.