Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 641: Chương 641: Khuyết nhi, là ngươi




Lúc này người trong mấy chục chòi nghỉ mát kia đang bận rộn, Tống Khuyết bay từ xa tới gần, thần sắc lạnh lùng, toàn thân bao phủ bằng sát khí, đây là thói quen của hắn suốt một năm qua, bởi vì bộ dáng của hắn hiện tại dễ dàng giải quyết không ít việc.

Hắn không có ý định bước vào chòi hóng mát, hắn muốn tiến vào bên trong di tích dò xét một phen, nhưng vừa mới tới gần định vượt qua chòi nghỉ mát đã có một tu sĩ Thanh Long Hội đi ra ngăn cản.

- Vị đạo hữu này, kính xin mua một chén linh trà.

Tu sĩ Thanh Long Hội là một thanh niên, hắn đang ôm quyền mỉm cười và nói chuyện khách khí, việc này là quy tắc Trần Mạn Dao định ra, bảo người Thanh Long Hội phải khách khí với tu sĩ lui tới nơi đây một chút.

Dù sao bọn họ đã chiếm cứ nơi đây cũng đừng làm người ta gai mắt, cho dù giảm thấp tiền lời cũng cần khách khí, đương nhiên, nếu có kẻ đui mù thì Thanh Long Hội cũng cho bọn họ biết rõ không phải là người nào cũng có thể đến nháo sự!

- Mua linh trà gì?

Tống Khuyết sững sờ, lập tức không vui, hắn vừa nghĩ tới thế lực Thiên Không Hội liền nhịn xuống, vung tay phải lấy lệnh bài Thiên Không Hội đưa tới trước mặt đối phương.

- Nhìn thấy không, ta có lệnh bài!

Hắn nói xong lời này người chung quanh cũng nghe được, bọn họ dùng ánh mắt cổ quái nhìn qua nơi đây.

Thanh niên Thanh Long Hội nghe vậy cười cười, không có chú ý, sau khi Thanh Long Hội chiếm cứ nơi này cũng có người đi xa mới trở về còn không biết rõ, hắn cũng đã gặp qua không ít cho nên ôm quyền giải thích.

- Đạo hữu, đây là lệnh bài của Thiên Không Hội, nhưng nơi đây không thuộc về Thiên Không Hội, mà là thuộc về Thanh Long Hội, quy tắc đã sửa rồi.

Thanh niên này không sợ phiền, hắn cũng nói quy tắc một lần, Tống Khuyết nghe xong cũng phải sững sờ một lúc.

Hắn đã trả cái giá lớn để đổi được lệnh bài này, tác dụng của nó là miễn đi ba thành tiền lời của Thiên Không Hội, nhưng hiện tại có người nói với hắn lệnh bài không dùng được, Tống Khuyết há hốc mồm.

- Sao có thể chứ, Thiên Không Hội lớn như thế, các ngươi... Tại đây...

Tống Khuyết hít thở dồn dập, rất lo lắng, nếu lệnh bài không có hiệu quả, như vậy tổn thất của hắn quá lớn, thậm còn ảnh hưởng tới khả năng tấn chức đệ tử hoàng y của hắn.

- Các ngươi không thể như vậy, ta trả giá lớn mới có thể đổi được lệnh bài này đấy.

Tống Khuyết sốt ruột, sát khí toàn thân tỏa ra, tính tình của hắn không nhỏ, hiện tại tức giận đã làm sát khí bùng phát.

Tu sĩ chung quanh tránh ra, có không ít người xem náo nhiệt, càng có một ít tu sĩ Thiên Không Hội ẩn trong đám người nhìn việc này và tính toán nháo sự.

- Thanh Long Hội phải cho câu trả lời.

- Đúng vậy, ta cũng phải trả giá lớn mới có được lệnh bài, bây giờ nói không hiệu quả là không hiệu quả sao?

Lúc này sắc mặt thanh niên Thanh Long Hội âm trầm, hắn hừ lạnh một tiếng.

- Cút ra ngoài, lại nháo sự đừng trách Thanh Long Hội ta không khách khí.

Tống Khuyết đã vào sinh ra tử hơn một năm, sát cơ bộc phát, hàn quang bắn ra bốn phía, tu vi Giả Đan biến thành cuồng phong quét qua chung quanh, hắn bước tới một bước.

Thanh niên Thanh Long Hội biến sắc, nơi đây ồn ào không nhỏ, tình hình hết sức căng thẳng, nhưng lúc này ở xa xa có giọng nói ngạc nhiên vang lên.

- Tống Khuyết?

Khi giọng nói này vang lên, thân ảnh Thần Toán Tử cùng Hứa Bảo Tài cũng xuất hiện bên cạnh nhìn Tống Khuyết, bọn họ sững sờ.

Tống Khuyết đang đằng đằng sát khí, khi nhìn thấy Thần Toán Tử cùng Hứa Bảo Tài cũng ngạc nhiên, nhất là nhìn thấy săc mặt hai người hồng hào, mà thanh niên Thanh Long Hội quát tháo mình lúc trước lại cung kính với đám người Thần Toán Tử như vậy, Tống Khuyết càng ngạc nhiên không nhỏ.

- Các ngươi...

Tống Khuyết cảm thấy việc này có chút không đúng, nhưng không chờ hắn phản ứng thì Bạch Tiểu Thuần sửa sang quần áo đi ra khỏi phòng, hắn cũng nghe ồn ào bên ngoài nên dùng thần thức dò xét, sau khi nhìn thấy Tống Khuyết thì Bạch Tiểu Thuần nháy mắt mấy cái, hắn lập tức tươi cười đi ra bên ngoài.

Lúc hắn xuất hiện lập tức làm tu sĩ Thanh Long Hội đang đứng chung quanh cuồng nhiệt, bọn họ ôm quyền bái kiến.

- Bái kiến đầu lĩnh!

Hơn trăm người bái kiến hình thành tràng diện không nhỏ, tạo ra oanh động không cần thiết, đám tu sĩ khác nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liền hít thở dồn dập, bọn họ cũng cúi đầu chào hỏi.

- Bái kiến đầu lĩnh Thanh Long!

Tiếng bái kiến từ vài chục chòi nghỉ mát vang lên, Tống Khuyết ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần đang đi tới, đầu óc hắn chấn động ngập trời, hắn không nói được lời nào.

- Khuyết nhi nha, rốt cuộc ngươi đã tới rồi!

Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt đau lòng, hắn đi lên vài bước sau đó cao giọng nói.

- Khuyết nhi, tại sao ngươi lại thê thảm như thế, ta đã cho rằng ta đủ thảm, không ngờ ngươi còn thảm hơn ta.

Hắn vừa nói câu này ra khỏi miệng, đám người chung quanh hít khí lạnh, ánh mắt nhìn Tống Khuyết biến thành hâm mộ không nhỏ, hiện tại bọn họ biết rõ đầu lĩnh Thanh Long Hội có quan hệ không tầm thường với tên tu sĩ này.

Mà nghe xưng hô như vậy, hình như... Khuyết nhi này là vãn bối của đầu lĩnh Thanh Long Hội.

Sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt, đầu óc của hắn sinh ra sóng lớn, hắn ngây ngốc đứng nhìn, chỉ cảm thấy cả thế giới đang đảo ngược, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần trước mặt, nhìn trang phục xinh đẹp, trên đó còn treo vô số ngọc bội, chỉ nhìn giá trị quần áo và trang sức đã có hơn trăm vạn điểm cống hiến.

Nhất là sau lưng Bạch Tiểu Thuần saucó hơn mười khôi lỗi thị nữ đi theo, thậm chí mỗi thị đều dẫn theo linh thú khác nhau, những con linh thú này cộng lại cũng hơn trăm vạn điểm cống hiến.

Mà hắn tân tân khổ kỏổ đi làm nhiệm vụ một năm, ăn mặc tiết kiệm, cửu tử nhất sinh, trước mắt còn kém một chút là trở thành đệ tử hoàng y, so sánh giữa hai bên làm người ta muốn sụp đổ.

- Ngươi... Ngươi... Đầu lĩnh... Thanh Long?

Sắc mặt Tống Khuyết mơ hồ, hắn cảm tất cả quá không thể tưởng tượng nổi, nói cái gì cũng không tin.

Cùng lúc đó Trương Đại Bàn và Trần Mạn Dao cũng đã tới, sau khi nhìn thấy Tống Khuyết liền nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy Tống Khuyết, ánh mắt Tống Khuyết cũng gian nan dịch ra khỏi người Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy mấy người khác bộ dáng phú quý ngập trời, toàn thân Tống Khuyết không tốt.

- Các ngươi...

Hứa Bảo Tài đứng bên cạnh ho khan một tiếng, nhìn thấy Tống Khuyết như vậy, trong mắt của hắn mang theo đồng tình và đáng thương.

- Tống Khuyết, nơi này là của chúng ta, Thanh Long Hội cũng do thiếu tổ thành lập, khách sạn cũng là của chúng ta, nơi đây là lãnh địa tư nhân của thiếu tổ, lệnh bài của ngươi không dùng được đâu, nhưng ngươi là chất nhi của thiếu tổ, chúng ta là người một nhà, cái gì lệnh bài hay không lệnh bài, ngươi ném đi... Từ nay về sau ngươi cứ tùy ý ra vào, có đúng không thiếu tổ?

Hứa Bảo Tài thở dài nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc, vỗ vỗ vai Tống Khuyết đang đứng ngây người, bày ra bộ dáng trưởng bối với vãn bối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.