Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 444: Chương 444: Lúc này không nên trách ta




Âm thanh rầm rầm không ngừng nổ vang trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, thân thể của hắn run rẩy, hắn không ngừng vận chuyển Bất Tử Kim Cương Quyển với tốc độ điên cuồng, cho dù lực lượng thân thể tăng mạnh, thân thể Bạch Tiểu Thuần không cách nào tiếp tục tiến lên phía trước nên dừng lại, sắc mặt của hắn trong và ngoài mặt nạ đều vô cùng dữ tợn, cơ thể của hắn sinh ra tiếng nổ ngập trời, Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời gào to.

Trong lúc gào rú sau lưng hắn xuất hiện tám con man quỷ, chúng lúc này càng trở nên rõ ràng, đột nhiên bên cạnh tám con man quỷ xuất hiện con man quỷ thứ chín!

Vào lúc con man quỷ thứ chín xuất hiện, lập tức lực lượng thân thể của Bạch Tiểu Thuần bộc phát toàn diện hình thành nồng đậm khí huyết vô cùng nồng đậm.

Rống!

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tím tím xanh xanh, gân cố nổi lên cuồn cuộn, trong thời gian ngắn lực lượng thân thể tăng lên rất nhanh, mặc dù hắn chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận mà thôi, giờ phút này chín con man quỷ sau lưng hắn đều gào thét, Tiếu Thanh từ xa lao tới lại nhìn thấy chín con man quỷ đột nhiên xuất hiện lại có ý chí trọng điệp với bản thân Bạch Tiểu Thuần!

Lúc này xuất hiện một cái bóng khổng lồ, thậm chí thân thể khổng lồ sinh ra cấp độ sinh mạng cũng khác biệt.

Từ thân hình màu trắng này có một cây gai xương dữ tợn, có móng vuốt sắc bén và hình thể như nghiền nát thiên địa, duy chỉ có... Không có đầu lâu!

Đây là Thiên Yêu thân không có đầu lâu, cho dù còn không hoàn chỉnh nhưng đã cường hãn kinh người, trong nháy mắt Thiên Yêu thân hình thành, Bạch Tiểu Thuần gào rú thảm thiết, lực lượng thân thể tăng lên rất mạnh, chẳng những hình thành khí huyết còn sinh ra phong bạo, cơn phong bạo này xoay tròn bốn phía hình thành vòi rồng trùng thiên, thậm chí còn ngưng tụ vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời.

Tiếu Thanh dừng bước, hai mắt co rút lại, lần đầu tiên sắc mặt của hắn ngưng trọng như vậy, Bạch Tiểu Thuần lúc này chỉ mạnh hơn lúc trước một ít, có hư ảnh Thiên Yêu không đầu xuất hiện, cảm giác của hắn về Bạch Tiểu Thuần đã cải biến rõ ràng.

- Tiếu Thanh, đến, chiến với ta nào!

Trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần giờ phút này nhìn như như thường, nhưng trên thực tế trong cảm nâận của hắn lực lượng đang bành trướng, năm thanh chìa khóa tỏa ra huyết khí đậm đặc, khiến cho hắn cảm giác nếu mình không phát tiết sẽ nổ bụng mà chết.

Bốn cây chìa khóa lúc trước còn chưa có cảm giác, nhưng sau khi cây thứ năm têến vào thì có cảm giác này, lời nói của hắn biến thành khàn khàn, lúc truyền ra còn mang theo âm bạo, hiện tại hắn xuất hiện trước mặt Tiếu Thanh, thân thể trực tiếp va chạm.

Phía sau hắn hư ảnh Thiên Yêu cực lớn cũng va chạm tới, mà cái va chạm này còn mạnh hơn Bạch Tiểu Thuần mấy lần, tất cả huyết khí trong người lúc này đang quay cuồng, giống như tất cả tồn tại đều không đáng kể, ngay cả hư vô cũng vặn vẹo, điểm này làm Tiếu Thanh biến sắc.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn va chạm với Tiếu Thanh, đột nhiên hắn nâng tay phải lên, một đạo hấp lực cực lớn từ tay phải của hắn bóp cổ Tiếu Thanh.

Nhưng lúc tới gần lại biến thành nắm đấm, một quyền đánh vào hư vô, trực tiếp sinh ra chấn động phong tỏa hư không, cũng không cho Tiếu Thanh cơ hội né tránh.

Hai mắt Tiếu Thanh co rút lại, gầm lớn một tiếng, hai tay nâng lên bấm niệm pháp quyết, trong cơ thể sinh ra huyết quang sáng ngời, trực tiếp biến thành đại kiếm huyết sắc chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần đang lao tới.

Nói thì dài dòng nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang vọng bốn phương, thân thể Tiếu Thanh bị Bạch Tiểu Thuần va chạm vào đã văng ra sau, hai người trực tiếp bay ra ngàn trượng, một đường nổ vang, mặt đất lún xuống một cái rãnh dài, vòi rồng càn quét chung quanh, thiên địa chấn động.

Huyết kiếm sụp đổ, yêu thân hai nửa, Tiếu Thanh bay ngược ra sau, Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi...

Cho đến khi bụi đất tiêu tán, thân ảnh Tiếu Thanh xuất hiện ở phía xa, sắc mặt tái nhợt, trong mắt bắn ra hào quang nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần lau máu tươi trên khóe miệng, khí tức trong người phát tiết đi một nửa, cảm giác nô bụng muốn nổ tung cũng biến mất, cùng lúc đó lực lượng thân thể dâng trào, lại không ngừng sinh sôi, hắn chằm chằm vào Tiếu Thanh.

- Tiếu Thanh, tâận chêến này đủ làm ngươi thỏa mãn rồi!

Bạch Tiểu Thuần nói chuyện còn mang theo tơ máu trên khóe miệng, hắn cười rất dữ tợn.

Tiếu Thanh trầm mặc, một kích vừa rồi làm hắn cảm nhận được nguy cơ trên người Bạch Tiểu Thuần, mà nguy cơ này tới từ lực lượng thân thể bạo phát của Bạch Tiểu Thuần, hắn đang cảm thấy trong người Bạch Tiểu Thuần đang ẩn giấu lực lượng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía.

- Người này nhất định còn đang che dấu!”

Tiếu Thanh trầm mặc, mặc dù hắn vẫn có nắm chắc chém giết đối phương, cũng biết cho dù mình thắng cũng sẽ trọng thương, mà hiện tại đang ở trong thí luyện huyết sắc, cho dù những người khác đều cảm thấy đang đứng ở bờ sinh tử, hắn cũng biết rõ đòn sát thủ của Huyết Mai, hắn biết tất cả những thứ này chỉ là đòn gió mà thôi, vẫn chưa tới thời điểm tranh đấu sinh tử.

Mặt khác còn có một nguyên nhân... Tiếu Thanh nghĩ tới đây ánh mắt lại nhìn Bạch Tiểu Thuần đứng cách đó không xa, thu hồi ánh mắt sau đó rời đi, hoàn toàn không nói thêm một câu nào khác.

Bạch Tiểu Thuần không có ngăn cản, tùy ý để Tiếu Thanh rời đi, hắn cũng không dám do dự, lập tức quay ngươi rời đi, nhưng đột nhiên hắn nhìn vào hư vô không xa với ánh mắt ác liệt.

- Vị sư huynh này, một đường đi theo lâu như vậy, nên xuất hiện đi.

Lúc ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn qua khu vực hư vô kia, không gian chấn động, dường như có người dùng bảo vật cải biến lực lượng không gian, lúc này có một nam tử trung niên đi ra, người này cao gầy nhưng phần lưng cổ quái giống như lưng còng, lúc hắn đi ra mang cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác không yếu hơn Tiếu Thanh.

Mà người này Bạch Tiểu Thuần đã gặp qua, là một trong những hộ pháp của Tống Quân Uyển, chỉ có điều hình như ngay cả Tống Khuyết cũng không có nhìn ra tu vị hắn đang che dấu, mà người này hiển nhiên chính là một trong những át chủ bài mà Tống Quân Uyển chuẩn, tác dụng cũng giống như Tiếu Thanh.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, hắn biết rõ vừa rồi Tiếu Thanh rời đi có nguyên nhân không nhỏ là vì người này.

- Tại hạ Tống Chân!

Trung niên nam tử cười khàn khàn, ánh mắt nhìn qua người Bạch Tiểu Thuần, nội tâm cũng có một ít băn khoăn, dù sao hắn cũng là một trong các hộ pháp của Tống Quân Uyển, hắn cũng nhìn ra quan hệ giữa Dạ Táng và Tống Quân Uyển có chút mập mờ không rõ, trầm ngâm một lúc liền mở miệng.

- Tống mỗ không thích đánh bạc, cũng không muốn bị gạt bỏ, ta chỉ thích ổn thỏa, cho nên Dạ Táng sư đệ, trong chốc lát tới bảy canh giờ, ngươi nên giao chìa khóa huyết sắc cho ta, ta sẽ không ra tay.

Tống Chân nhìn Bạch Tiểu Thuần, bình tĩnh nói ra.

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen, sau đó gật đầu.

- Tốt, sau khi chìa khóa thứ bảy xuất hiện ta sẽ lui ra sau, chìa khóa này quá tà môn, nó yêu thích đuổi theo ta, có thể bắt được hay không phải xem chính ngươi rồi, nếu như tốc độ của ngươi chậm cũng không nên oán ta.

Bạch Tiểu Thuần nói với Tống Chân.

- Dạ Táng sư đệ yên tâm, chỉ cần ngươi không chủ động đi hấp thu, sau khi chìa khóa xuất hiện ta sẽ bắt tới tay thôi, nếu ngươi chủ động hấp thu thì đừng trách Tống mỗ trở ăặt.

Tống Chân vẻ ngoài tuy cười nhưng nội tâm không cười, lại tiếp tục nói một câu.

- Như vậy Dạ Táng sư đệ có thể ngồi ở đây một lúc, chúng ta chờ đợi canh giờ thứ bảy tới.

Bạch Tiểu Thuần cảm đây cũng là một phương pháp, mặc dù chìa khóa là thứ tốt, hắn tới Huyết Khê Tông là thánh địa tu luyện Bất Tử Quyển, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình không cần vì một thanh chìa khóa mà chém chém giết giết.

Về phần đoàn đội thất bại bị gạt bỏ, điểm này Bạch Tiểu Thuần rất yên tâm, từng màn quỷ dị của Huyết Tổ trong cơ thể làm Bạch Tiểu Thuần xác định một điểm, nơi này ai cũng có thể bị gạt bỏ nhưng mình thì không sao.

Có suy nghĩ này Bạch Tiểu Thuần cứ yên tâm, vì vậy khoanh chân ngồi xuống, hắn vừa cảnh giác Tống Chân lại vừa điều chỉnh tu vị của mình, hắn chậm rãi chữa trị thương thế của bản thân, cũng thích ứng lực lượng thân thể bạo tăng.

Tống Chân cũng ngồi xuống tính toán thời gian.

Về phần những người khác tranh đoạt thế nào, Tống Chân không để trong lòng, Bạch Tiểu Thuần cũng không rảnh đi để ý tới, thời gian trôi qua, sáu canh giờ đã qua đi, lúc này sắp tới bảy canh giờ.

Tống Chân mở hai mắt ra, đứng dậy tới gần Bạch Tiểu Thuần một ít, tay phải lập loè nhìn chằm chằm vào hư vô trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn có mười phần nắm chắc, chỉ cần chìa khóa xuất hiện thì hắn sẽ đạt được cây chìa khóa này.

Thậm chí mặc dù là Dạ Táng đổi ý, muốn đi chủ động hấp thu Tống Chân cũng có tự tin dựa vào tu vị thâm hậu của mình, dựa vào tốc độ ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng khen ngợi có thể đoạt trước đối phương.

Thời gian trôi qua, mười tức, sáu tức, ba tức... Cho tới bảy canh giờ đã tới.

Tống Chân ngửa mặt lên trời cười dài, tay phải hóa thành tàn ảnh vung lên, tia lửa mãnh liệt, lực lượng to lớn bộc phát bao phủ bốn phía, ngay cả Bạch Tiểu Thuần hắn cũng không có buông tha, toàn bộ bao phủ ở bên trong.

Nhưng vào lúc này một đạo hào quang màu đỏ chui vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần... Trong chốc lát bạo phát ra rồi phóng lên trời, thanh chìa khóa thứ bảy xuất hiện.

Nhưng nó không xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lại không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trong cơ thể của hắn.

Vào lúc tia sáng xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần ngẩn người, hắn phát hiện cơ thể của mình đột nhiên xuất hiện một thanh chìa khóa, không đợi hắn kịp phản ứng thì huyết khí cuồn cuộn trong thanh chìa khóa này đã bạo phát.

Tống Chân sững sờ.

- Ah...

- Việc này không thể trách ta, nó... Chính nó ở trong bụng ta!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn thét lớn rồi lui ra phía sau, sắc mặt Tống Chân biến hóa kịch liệt, hắn lập tức giận dữ gào thét thật to.

- Dạ Táng!

Bạch Tiểu Thuần lui về phía sau, Bất Tử Trường Sinh Công trong người bỗng nhiên bộc phát, hấp thu khí huyết chìa khóa huyết sắc trong cơ thể của hắn, hóa thành tiếng nổ mạnh như thiên lôi, chúng nổ mạnh khắp toàn thân Bạch Tiểu Thuần.

Càng vào lúc này, sau lưng hắn có hư ảnh chín tôn man quỷ biến ảo xuất hiện, chúng cùng gào rú thật lớn, hư ảnh man quỷ thứ mười cũng ngưng tụ thật nhanh, lực lượng thân thể cuồng bạo bùng nổ làm Bạch Tiểu Thuần chấn động rất mạnh.

Trong sa mạc huyết sắc có bảy cây chìa khóa, giờ phút này sáu cây bị Bạch Tiểu Thuần hấp thu, thậm chí trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được một cây chìa khóa đang ở cách hắn rất xa.

Dường như bảy cây chìa khóa này vốn chính là một chỉnh thể.

Không kịp suy tư quá nhiều, Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập lui ra phía sau.

Tống Chân tức giận có thể tưởng tượng nổi, thần sắc của hắn dữ tợn, hắn gào thét sau đó thân ảnh hóa thành hào quang lao về phía Bạch Tiểu Thuần, tay phải bấm niệm pháp quyết hình thành đại kiếm huyết sắc sau lưng hắn, hắn nắm lấy chuôi kiếm sau đó chém thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Một kích đầy tức giận này mang theo toàn bộ tu vị Trúc Cơ Đại viên mãn, vào lúc hắn vung vẩy đại kiếm huyết sắc đã không ngừng bành trướng, nó dài tới mười trượng, một kiếm chém xuống hư vô đều vặn vẹo, bầu trời nổ tung giống như có sấm rền xuất hiện, biến phía chỉ có kiếm quang hình cung chém thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn hiện tại không kịp nghĩ nhiều, ngẩng đầu hai tay bấm niệm pháp quyết vận chuyển tu vị toàn thân, ngưng tụ lực lượng thân thể và linh hải hóa tinh tầng thứ ba dung nhập toàn bộ vào nhau, hắn cũng vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công thật nhanh, trong cơ thể cũng bức ra vài giọt Bất Tử huyết!

Bất Tử huyết vừa xuất hiện đã bành trướng thật nhanh, đồng thời hóa thành đại kiếm huyết sắc, Bạch Tiểu Thuần gầm lớn sau đó cầm lấy chuôi kiếm đối kháng với đại kiếm huyết sắc đang chém thẳng vào người mình.

Rầm rầm rầm!

Nổ mạnh rung trời, Bạch Tiểu Thuần phun một ngụm máu tươi, thân thể của hắn lui bước, toàn thân Tống Chân chấn động dữ dội, khí huyết trong cơ thể sôi trào, Bạch Tiểu Thuần đang muốn phản kích lần nữa, hắn nâng tay phải lên, sắc mặt dữ tợn điểm một chỉ vào Tống Chân đang cách hắn xa xa.

Ngự Nhân Đại Pháp!

Vào thời điểm nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần không thể không vận dụng thuật pháp của Linh Khê Tông, nhưng Ngự Nhân Đại Pháp là hắn tự nghĩ ra, mặc dù có tai hại và sơ hở và không hoàn chỉnh, nhưng hôm nay vừa bắn vào Tống Chân, thân thể của đối phương dừng lại, hắn vô ý thức vận chuyển tu vị, lập tức đánh nát quần áo của đối phương.

Tất cả quần áo vỡ vụn, gió thổi toàn bộ bay đi, cảm giác mát lạnh bao phủ toàn thân.

Tống Chân ngây ngốc, sắc mặt mờ mịt, vô ý thức cúi đầu xuống rồi phát ra tiếng gào thê lương, tiếng gào này truyền ra khắp một nửa sa mạc huyết sắc.

- Dạ Táng, ta muốn giết ngươi!

Trong tiếng gào rú này Tống Chân lập tức thay đổi y phục, toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy điên cuồng, muốn truy kích nhưng vẫn dừng lại, Bạch Tiểu Thuần đã sớm dùng tốc độ cực cao chạy ra thật xa.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hắn vô cùng khổ não, nơi này là thí luyện huyết sắc nhưng hắn cảm thấy nó đã cải biến rồi, đó là thái độ của mọi người với mình.

- Một giờ cuối cùng, chỉ cần sống qua thời gian này thì tất cả đều là quá khứ!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn bay đi thật nhanh, đột nhiên hít sâu một hơi, trong cảm giác của hắn có sự tồn tại của chìa khóa huyết sắc đầu tiên, nó đang bay thẳng về phía mình.

- Ta không muốn ah...

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, lúc trước hắn thật vất vả dẫn mọi người rời đi, hiện tại sau lưng có Tống Chân đuổi giết, bây giờ trước mặt đối diện với chìa khóa đầu tiên dẫn tai họa tới lần nữa, sát ý của mọi người đều tập trung lên người hắn.

- Ngươi bỏ đi, đừng tới đây...

Nước mắt đảo quanh khóe mắt Bạch Tiểu Thuần, cho dù sau khi hấp thu có vận chuyển Bất Tử Kim Cương Quyển nhanh hơn nữa cũng khó khống chế, hắn cũng không dám lấy mạng của mình ra đánh bạc, nhất là lúc tất cả mọi người giết tới, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn nhanh chóng cải biến phương hướng rời xa chìa khóa đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.