Cổ Liệt cắn răng, nét mặt hiện ra hồng hào, thân thể lại càng thêm khô gầy, bắt đầu tiến hành chuẩn bị lần nữa tìm kiếm thời cơ đánh chết Bạch Tiểu Thuần.
Thời cơ này ở ba ngày sau gã cuối cùng cũng tìm được. Ngày hôm đó Bạch Tiểu Thuần đang bay trên Huyết hải. Một đường đi qua khiến mặt biển nhấc lên gợn sóng, hắn đưa mắt nhìn chỉ thấy một mảnh màu đỏ, không có bất kỳ huyết thú nào xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần rất muốn đi xem huyết thú có hình dạng gì nhưng không có cơ hội.
Giữa lúc đang bay vô cùng nhàm chán, bỗng nhiên phía bên phải Bạch Tiểu Thuần cách hơn trăm trượng xuất hiện hư vô vặn vẹo. Lúc hai mắt hắn lóe lên nghiêng đầu nhìn lại liền thấy bóng dáng Cổ Liệt vô thanh vô tức xuất hiện ở ngoài trăm trượng.
Gần như ngay khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại thì Cổ Liệt ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt đỏ thẫm, cả người vang lên một tiếng ầm lại hóa thành một mảnh huyết vụ bao phủ thân thể gã bên trong. Huyết vụ này cuồn cuộn tạo thành một đầu lâu to lớn dữ tợn trực tiếp lao đến thôn phệ Bạch Tiểu Thuần.
- Dạ Táng, chết cho ta!
Tốc độ Cổ Liệt quá nhanh, chớp nhoáng vượt qua khoảng cách trăm trượng. Dưới tốc độ cực hạn, huyết vụ hóa thành đầu lâu đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần đang muốn một ngụm cắm nuốt mà lời của gã vẫn còn quanh quẩn.
Nhưng... không đợi Bạch Tiểu Thuần ra tay, ngay lúc đầu lâu huyết vụ tới gần đột nhiên trời đất biến sắc, mưa gió cuốn ngược, một trận cuồng phong khó hình dung được ngưng tụ ngay phía trước Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt.
Cuồng phong này to lớn đến mức ngay cả mặt biển cũng nổ vang, dường như muốn cuốn lên cả một nửa biển cả, khí thế cuồn cuộn ngất trời trực tiếp cuốn tới đầu lâu huyết vụ mà Cổ Liệt hóa thành. Chỉ hơi chút va chạm đã khiến đầu lâu này trực tiếp sụp đổ trong tiếng nổ vang, lộ ra Cổ Liệt bên trong đang phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
- Không có khả năng, tại sao có thể như vậy, Dạ Táng...
Thân thể gã căn bản cũng không thể dừng lại được bị cơn cuồng phong trực tiếp quét ngang về phía chân trời... nhưng từ bên ngoài vẫn có thể thấy lờ mờ gã trong cuồng phong với quần áo rách nát, huyết nhục lẫn lộn. Nếu không phải trong thời khắc mấu chốt Cổ Liệt lấy ra một kiện bảo vật bảo vệ tánh mạng cưỡng ép dịch chuyển ra khỏi khu vực này thì sợ là cả người phải chia năm xẻ bảy trong cơn cuồng phong.
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn đứng cách Cổ Liệt không đến hai mươi trượng vậy mà trận cuồng phong to lớn đủ để nhấc lên một nửa biển cả nhưng lại.... không lay động cả một cọng tóc của hắn.
Dường như khoảng cách hai mươi trượng này là cả một ngăn cách giữa trời và đất...
Trơ mắt nhìn Cổ Liệt bị cuốn đi vô cùng thê thảm, Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, hô hấp hắn dồn dập. Giờ phút này nếu hắn vẫn không hiểu thì hắn không phải là Bạch Tiểu Thuần.
- Phiến thế giới này... đang bảo vệ ta? Bởi vì ta tu hành Bất Tử Trường Sinh công, bởi vì cùng căn nguyên?
Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm động, hắn nhìn bốn phía, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng. Sau một hồi khá lâu hắn mới khôi phục từ trong sự kích động. Sau khi thở sâu hắn hất cằm lên, ống tay áo vung vẩy.
- Bạch Tiểu Thuần ta chỉ cần búng tay cũng có thể khiến tên Trúc Cơ nhỏ bé kia tan thành mây khói!
Mang theo đắc ý, toàn bộ cảm giác khẩn trương của Bạch Tiểu Thuần tan biến sạch sẽ, nghênh ngang bay về phía trước, trên đường đi hắn cảm khái rất nhiều. Cùng lúc đó, ở một vùng biển xa xa, Cổ Liệt không ngừng phun ra máu tươi, gần như sắp phát điên.
- Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Gã điên cuồng gào thét, thân thể run rẩy, trong mắt lộ vẻ không cam lòng mãnh liệt.
- Trước đây là tia chớp, giờ lại là cuồng phong. Dạ Táng này đến cùng đã thi triển thủ đoạn gì. Chẳng lẽ thế giới này bảo vệ hắn? Ta không tin, lại càng không phục!
Cổ Liệt gào thét lại phun ra máu tươi, hai mắt gã đỏ thẫm cúi đầu nhìn thân thể tàn tạ của mình lại càng thêm điên cuồng. Giờ phút này gã bị trọng thương, cũng may túi trữ vật được gã gắt gao nắm chặt trong cơn cuồng phong nên vẫn còn.
Sau khi thay một bộ quần áo, Cổ Liệt sát ý ngập trời, thù hận của gã đối với Bạch Tiểu Thuần đã đến mức độ không đội trời chung. Gã nghiến răng lấy ra một pho tượng từ trong túi trữ vật. Đó là một pho tượng Lệ Quỷ trông vô cùng dữ tợn.
Cổ Liệt cầm pho tượng hơi chần chừ, sau đó hắn cắn chót lưỡi phun ra một búng máu lên pho tượng. Pho tượng lập tức hòa tan, sau cùng hóa thành một bãi chất lỏng màu đen, ngưng tụ thành một đạo phù văn bay lên khắc vào mi tâm Cổ Liệt.
Toàn thân Cổ Liệt run rẩy, gã phát ra tiếng hét thê lương. Phù văn trên mi tâm lan rộng ra, cuối cùng hóa thành một chiếc áo giáp màu đen bao trùm toàn thân. Lúc này, bằng mắt thường có thể nhìn thấy thân thể gã phình to ra, thương thế khôi phục rất nhanh. Cả người gã biến đổi thật lớn, không còn gầy còm nữa mà vô cùng cường tráng, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ thì lại thấy mơ hồ giống như ở giáp ranh của chân thật và hư ảo.
- Huyết tử Thiếu Trạch Phong cho ta bộ quỷ thân này có thể giúp ta khôi phục tu vi trong thời gian ngắn, lại còn có thể khiến tu vi tiến một bước, có được thân thể Quỷ Ảnh. Ta đã nhìn rõ tia chớp quỷ dị của tên Dạ Táng, còn về gió mặc dù ta không cách nào đoán ra nhưng lần này nếu ta từ đáy biển lao ra tập sát, lại có quỷ ảnh hư ảo, xem như cũng có thể tránh gió mà đi!
- Dạ Táng, ta không tin phiến thế giới này chiếu cố cho ngươi, cho dù có thật là như vậy, ta cũng muốn nghịch thiên mà tiến, nhất định phải diệt sát ngươi.
Cổ Liệt nghiến răng, thu liễm tu vi bay xuống dưới biển, lao nhanh về phía trước, lúc này gã đã toàn lực liều mạng.
Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần đang ở trên Huyết hải, hắn liên tục cảm nhận được ở phương xa truyền đến chấn động, hắn biết chỗ ấy chính là nơi ý chí thế giới tồn tại.
- Làm sao mà vài ngày rồi vẫn không thấy Cổ Liệt xuất hiện?
Bạch Tiểu Thuần có chút nhớ đối phương, hắn rất muốn nhìn xem lúc đối phương xuất hiện thì phiến thế giới này lại thi triển ra dạng thủ đoạn gì.
Trong lúc chờ mong, Bạch Tiểu Thuần bay chậm rì rì về phía trước. Mãi cho đến hoàng hôn ngày thứ ba, khi bầu trời màu máu hơi tối lại, vùng biển lờ mờ phía dưới Bạch Tiểu Thuần đột nhiên bộc phát ra một cổ khí tức kinh người. Khi khí tức này truyền ra, nước biển bỗng phóng lên trời, một tiếng gào thét mang theo sát ý và điên cuồng từ thứ gì đó trong nước biển vang vọng ra.
- Dạ Táng, nhận lấy cái chết!
Thanh âm này ẩn chứa thù hận khó có thể miêu tả. Cổ Liệt mặc áo giáp màu đen, cả người hư hư ảo ảo bỗng nhiên từ trong nước biển lao thẳng lên. Tốc độ gã cực nhanh, so với lúc trước còn muốn nhanh hơn gấp đôi, trong nháy mắt đã lao đến Bạch Tiểu Thuần.
Cổ Liệt sát ý dày đặc, một thân tu vi Trúc Cơ hậu kỳ tại thời khắc này bộc phát toàn diện, cộng thêm áo giáp quỷ thân gia trì đã vô hạn tiếp cận Đại viên mãn, tạo thành uy áp bao phủ tứ phương.