Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 431: Chương 431: Ngập tràn ác ý. (Thượng)




- Chẳng qua chỉ là biết luyện dược mà thôi, nịnh bợ khiến lão tổ trong tông môn vui vẻ, vậy mà lại cho rằng mình là thiên kiêu. Cứ cho là ngươi Nghịch huyết phản tổ nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một tên Phàm đạo Trúc cơ Trung kỳ, ta muốn giết dễ như trở bàn tay. Lần này giết được hắn thì xem như nhiệm vụ mà Thiếu Trạch phong Huyết Tử giao cho ta cũng hoàn thành.

Cổ Liệt bình tĩnh, sát khí trên người ngưng tụ chỉ chờ đối phương đến gần là ra tay tập sát.

Bạch Tiểu Thuần một đường cảnh giác, tốc độ không nhanh, thần thức tản ra. Khi phi hành chậm rãi đến gần ốc đảo màu máu này, đang muốn bay ngang qua thì thần sắc hắn khẽ động, cúi đầu nhìn về phía ốc đảo màu máu phía dưới. Cho dù con mắt thứ ba giữa mi tâm không mở ra nhưng trong trực giác của hắn truyền đến từng hồi nguy cơ. Hắn không chút do dự, vừa cảm nhận ra nguy cơ liền lập tức lui về phía sau. “Ồ” Cổ Liệt không nghĩ tới Dạ Táng lại nhạy cảm như thế. Giờ phút này cười lạnh, tu vi gã bộc phát, dứt khoát không tiếp tục ẩn núp nữa mà thân thể lập tức phóng lên, bay thẳng lên trời, hóa thành một đạo bôn lôi (sấm sét) mang theo sát khí ngập trời lao thẳng đến Dạ Táng.

- Dạ Táng, người giết ngươi là Cổ Liệt!

Cổ Liệt ngửa mặt cười dài, tốc độ cực nhanh làm cuộn lên trận trận âm thanh nổ vang, khí thế mạnh mẽ khiến cho huyết vụ (sương máu) bốn phía quay cuồng, tay phải bấm niệm pháp quyết rồi chỉ tới, sương mù trên người gã tạo thành một bàn tay màu máu cực lớn ầm ầm lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, lúc trước hắn có chú ý rằng tên Cổ Liệt này là người nổi bật trong những hộ pháp của huyết Mai. Lúc này, Cổ Liệt vừa ra tay, tỏa khí thế mạnh mẽ khiến cho Bạch Tiểu Thuần lập tức biết rằng người này chính là một kình địch.

- Tu vi còn cao hơn ta vậy mà lại ẩn núp ở chỗ này đánh lén. Ta hận nhất là loại người vô sỉ hèn hạ này, loại người này nên bị sét đánh!

Bạch Tiểu Thuần rất tức giận, ánh mắt lóe lên đang muốn ra tay thì vào lúc này... bổng xuất hiện một màn làm cho Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, một màn cũng khiến Cổ Liệt không thể tin được.

Gần như Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong, tiếng cười Cổ Liệt vẫn còn vang vọng, sương mù toàn thân hóa thành bàn tay lớn màu máu cùng với thân thể trong nháy mắt lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần...

Không có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước, bầu trời màu máu bỗng trực tiếp truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa, một tia chớp lớn cỡ thùng nước đột nhiên xuất hiện, trực tiếp oanh nổ lên người Cổ Liệt.

Tiếng nổ mạnh vang trời, Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, Cổ Liệt kinh hô, bàn tay lớn màu máu trực tiếp tán loạn hơn phân nửa. Gã mở to mắt, có chút khó tin nhưng không đợi gã và Bạch Tiểu Thuần kịp phản ứng thì tia chớp thứ hai, tia chớp thứ ba, tia chớp thứ tư lần lượt ầm ầm giáng xuống.

Cổ Liệt kêu la thảm thiết, bàn tay lớn bên ngoài cơ thể bỗng nhiên sụp đổ, tia chớp trực tiếp đánh lên cơ thể khiến gã phun ra máu tươi, vẻ mặt hoảng sợ biểu hiện khó có thể tin.

- Đây... Đây là chuyện gì!

- Dạ Táng, đây là thứ thần thông gì?

Cổ Liệt gào thét, trong lòng kinh hoảng cấp tốc lui về phía sau, ngẩng đầu nhìn lên trời. Liền ngay đó trong óc gã vang lên ông ông, da đầu như muốn nổ tung, Trên bầu trời lúc này lại liên tiếp xuất hiện các tia chớp, chừng trên trăm đạo, ầm ầm giữa trời, lao thẳng đến chính gã.

- Không!

Cổ Liệt phát ra tiếng kêu thảm thiết, giờ phút này hắn không chú ý gì đến Bạch Tiểu Thuần nữa mà tay phải mạnh mẽ lên vỗ trán một cái, trong miệng trực tiếp nhổ ra một mặt tàn thuẫn tràn ngập hoa văn phức tạp bảo vệ bản thân, nhanh chóng bay lui về phía sau.

Gã vừa lui về phía sau, trên trăm tia chớp rầm rầm không ngừng lao xuống, mặc dù đều bị tàn thuẫn kia ngăn trở nhưng vẫn khiến Cổ Liệt liên tục phun thổ huyết. Nhất là khi hơn mười tia chớp cuối cùng đồng thời hàng lâm đã khiến tàn thuẫn kia không cách nào thừa nhận được, phải trực tiếp tan vỡ. Cổ Liệt khóe miệng đầy máu tươi, gắng gượng lấy ra một đạo phù, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và không thể tin nổi. Hắn miết đạo phù, lá bùa bốc cháy đổi lấy tốc độ kinh người, nhanh chóng chạy trốn.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, từ đầu đến cuối hắn chỉ đứng ở nơi đó, tay còn chưa nâng lên, chỉ là... nói một câu mà thôi.

Một màn này cực kì khó mà tưởng tượng, hắn trơ mắt nhìn toàn bộ quá trình Cổ Liệt đến gần mình rồi bị trên trăm tia chớp ầm ầm điên cuồng đánh xuống một tràng mà phải chạy trốn. Đang cơn chấn động nên hắn không hành động thiếu suy nghĩ mà truy sát.

Hắn hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại nhìn phương hướng Cổ Liệt chạy trốn, Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, bỗng nhiên kích động.

- Chẳng lẽ... chẳng lẽ tu vi của ta đã đạt đến một trình độ mà ngay cả ta cũng không biết, chỉ một câu nói cũng có thể quyết định sinh tử!

Bạch Tiểu Thuần vừa mới phấn chấn, suy nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, trầm ngâm trong chốc lát cũng chỉ có thể đổ tất cả là do trùng hợp, hoặc là có quan hệ gì đó với Bất Tử Trường Sinh công. Hắn rất hi vọng Cổ Liệt có thể xuất hiện lần nữa để mình có thể phán đoán kỹ càng.

Mang theo hiếu kỳ và chờ mong, Bạch Tiểu Thuần bay chậm rì rì giữa không trung, bước vào Huyết hải.

Mà lúc này, trong Hải Vực cách Bạch Tiểu Thuần một khoảng cách nhất định, toàn thân Cổ Liệt run rẩy, khóe miệng còn vương máu tươi, trong mắt lộ ra điên cuồng nhưng tận sâu trong lại ẩn giấu một tia hoảng sợ. Gã rất chắc chắn rằng những tia chớp trống rỗng xuất hiện tuyệt đối không phải thần thông của Dạ Táng.

- Chuyện gì xảy ra, chết tiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì mà nhiều tia chớp như vậy đánh ta!

- Ta biết rồi, Dạ Táng này có danh hiệu Ôn Ma, thủ đoạn độc ác, tâm cơ thâm trầm, hiển nhiên là hắn đoán được sẽ có người đánh lén, cho nên đã dùng thủ đoạn nào đó hễ có người khác đến gần hắn liền sẽ bị sấm sét đánh xuống. Nhất định là như vậy!

Cổ Liệt trầm tư hồi lâu, rốt cuộc cũng chỉ có thể kết luận như thế, mặc dù không hoàn toàn chắc chắn nhưng thật sự hắn không nghĩ ra được lý do nào khác.

- Có lẽ có quan hệ với chỗ chiến trường đó, nơi đó là giao giới giữa ốc đảo và sa mạc, tồn tại chấn động không ổn định, mà ta đột nhiên xuất hiện lại tản ra tu vi, hẳn là ăn khớp với quy luật nào đó. Dạ Táng là dược sư, có những hiểu biết hơn ta cho nên ta mới bị hắn lợi dụng...

Cổ Liệt cắn răng, trong mắt cuồn cuộn sát ý.

- Ta không tin là nếu ta có chuẩn bị đầy đủ lại không thể đánh chết hắn. Ta nhất định phải phanh thây xé xác hắn, mạnh mẽ hành hạ!

Từ trước đến nay Cổ Liệt chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy, giờ phút này gã thở sâu cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại.

- Lúc này có lẽ ta tế hiến tu vi đổi lấy hơi thở sinh mệnh ẩn dấu. Trừ phi là tu sĩ Kết Đan, nếu không thì trong Trúc Cơ không ai có thể phát giác được ta tới gần trong vòng trăm trượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.