Cổ Liệt cười lạnh, theo ý định ban đầu của gã là đi tìm hộ pháp Tống Quân Uyển, sau khi đánh chết tên đó thì sẽ không còn bất kỳ điều bất trắc nào trong phiến thế giới này, có thể thành công giành được ý chí thế giới tán thành.
Lúc này thân thể gã lao vút đi, bay như tên bắn trên đại dương màu máu, rất nhanh đã đến gần phía trước ngọn núi lớn cao chọc trời này. Một đường cẩn thận, vừa muốn tới gần bỗng nhiên bước chân gã dừng lại, ngay lập tức sắc mặt cũng thay đổi. Từng tiếng gào rú rung chuyển bầu trời bỗng nhiên từ trên ngọn núi kia truyền đến, cái đầu một con cự long màu máu từ phía sau núi nhô ra, nhìn chằm chằm vào Cổ Liệt.
Cái đầu này lớn khoảng hơn mười trượng, sát khí cuồn cuộn ngất trời. Một cỗ nguy cơ mãnh liệt lập tức khiến cho thân thể Cổ Liệt run rẩy, trên trán xuất hiện mồ hôi lạnh, mắt mở to, tâm thần chấn động mãnh liệt.
- Không thể nào, nơi đây làm sao lại có loại huyết thú này? Thú này... đã không còn là thứ mà Trúc Cơ có thể chống cự!
Cổ Liệt còn đang thở mạnh thì từng tiếng gào rú liên tục truyền ra, hơi thở của hàng loạt huyết thú từ trên ngọn núi tràn ra, khuếch tán bát phương khiến cho phong vân biến sắc, huyết hải cuồn cuộn. Không chỉ có vậy, lại còn có vô số đôi mắt mang theo sát khí như ẩn như hiện ở dưới mặt biển, lít nhít chi chít đủ để cho người nhìn thấy mà giật mình.
Giống như Cổ Liệt mà dám tới gần thêm một chút thì lúc đó bất kể là huyết thú dưới đáy biển hay trên núi đều lập tức xuất hiện, toàn lực đánh chết.
Nhìn thấy đột nhiên có rất nhiều huyết thú ở đây, da đầu Cổ Liệt tê dại, không dám tiếp tục đi về phía trước mà chậm rãi lùi về sau. Đến lúc hắn lùi ra ngoài khoảng cách ngàn trượng thì cự long trên ngọn núi mới chậm rãi thụt đầu vào, khí tức huyết thú ở bốn phía cũng tiêu tán, vô số con mắt dưới mặt biển kia cũng đều chậm rãi khép lại.
Cổ Liệt lau mồ hôi trán, hơi thở dồn dập, trong khoảnh khắc vừa rồi bị nhiều huyết thú nhìn chằm chằm như vậy, hắn dù rất tự tin với tu vi của mình cũng muốn hồn phi phách tán. Lúc này, ở bên ngoài ngàn trượng, Cổ Liệt nhíu mày, không khỏi buồn phiền.
- Nơi này nhiều Huyết thú quá, tạm thời khó có thể đi vào, chỉ có thể chờ đợi theo thời gian mà tìm cơ hội...
Cổ Liệt cắn răng, lại rời xa hơn một chút, im lặng ẩn núp chờ đợi.
Đợi quá bảy ngày sau đó, huyết thú nơi đây vẫn như trước, không giảm đi chút nào thì trong mắt Cổ Liệt bắt đầu lóe lên sát cơ.
- Thôi được, nơi đây nhất thời e rằng sẽ không xuất hiện quá nhiều thay đổi, thay vì đau khổ đợi ở chỗ này không bằng đi tìm hộ pháp của Tống Quân Uyển, sau khi đánh chết hắn thì ta có đủ thời gian đi chờ đợi. Nếu như may mắn đối phương là Dạ Táng... Vậy thì bớt phiền phức rồi!
Cổ Liệt trầm ngâm chốc lát, sau đó quay đầu lại nhìn về phía biển máu sau lưng cười gằn.
Sở trường của gã là tập sát (tập kích, ám sát), hiển nhiên cũng am hiểu về tìm kiếm, giác quan nhạy cảm. Phiến thế giới này tuy lớn nhưng gã tin tưởng với tu vi của mình, muốn tìm được nơi đó cũng không khó khăn mấy.
Giờ phút này thân thể nhoáng một cái bay thẳng ra khỏi nơi đây, bắt đầu tìm kiếm người còn lại ở phiến thế giới này.
Tuy nhiên, chưa đi bao xa, dưới mặt biển đột nhiên sóng dậy cuồn cuộn, một đầu cực lớn huyết thú có thân người đuôi cá thình lình lao ra, mang theo vẻ khát máu lao thẳng về phía Cổ Liệt.
Sau một phen giao chiến về sau, Cổ Liệt đánh chết con huyết thú rồi tiếp tục đi về phía trước, cũng chưa được bao xa thì lại có hai ba con huyết thú từ đáy biển lao ra...
Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần đang bay giữa bầu trời, càng bay hắn càng cảm thấy kỳ dị. Phiến thế giới này quá yên tĩnh, hắn đã bay mấy ngày mà ngay cả một con huyết thú cũng không thấy, cả mặt đất một mảnh hoang vu nhìn, khắp bốn phía cũng không có cái gì.
Đoạn đường này cực kỳ thuận lợi, thậm chí có lúc Bạch Tiểu Thuần thu hồi tu vi mà cơ thể vẫn được gió thổi bay về phía trước, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy quỷ dị, càng thêm cảnh giác.
- Nơi này không bình thường, hơn nữa còn tên hộ pháp của Huyết Mai đã đến nơi này trước khi ta hàng lâm, phải đề phòng đối phương đánh lén.
Bạch Tiểu Thuần nhìn khắp nơi, cẩn thận từng li từng tí bay về phía trước. Phút chốc, đã bước vào khu vực sa mạc.
Cùng lúc này, Cổ Liệt đang hoảng sợ bỏ chạy trên Huyết hải. Phía sau gã chừng mấy ngàn huyết thú đang điên cuồng truy kích. Lúc này sắc mặt Cổ Liệt tái nhợt, đầy vẻ khủng hoảng.
- Chết tiệt, huyết thú nơi đây làm sao nhiều như vậy, ta cũng không có đi trêu chọc chúng, thế nhưng tại sao cả một đám lại liên tiếp xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện thú triều!
Mười ngày trôi qua nhanh chóng, lúc này đây Bạch Tiểu Thuần thực sự cảm thấy nơi này vô cùng quái dị, đến tận bây giờ mà hắn vẫn không nhìn thấy một con huyết thú nào. Nếu không phải trước khi vào đây Tống Quân Uyển có nói nơi này tồn tại huyết thú rất hung hãn khát máu thì hắn cũng không nghĩ nơi đây còn có huyết thú.
Bây giờ đã sắp tới phần cuối sa mạc, thậm chí hắn có thể nhìn thấy ốc đảo màu máu ở xa xa cùng với vùng biển màu máu chỗ xa hơn. Bạch Tiểu Thuần càng kinh ngạc thì lại càng tỏ ra thận trọng.
Cùng lúc đó ở phía bên kia, cả người Cổ Liệt tóc tai bù xù, vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đỏ thẫm. Gã một đường từ trên biển bay tới, trên đường hầu như mỗi thời mỗi khắc đều gặp vô số huyết thú tấn công, có rất nhiều lần gặp nguy cơ sinh tử, lúc này thật vất vả mới tránh né được, cuối cùng đã tới ốc đảo màu máu này.
Nhớ lại toàn bộ sự việc đã trải qua trên mặt biển, trong lòng Cổ Liệt cực kỳ kinh sợ phiến thế giới này.
- Nếu không phải do ta có mấy cái thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, sợ là đã cửu tử nhất sinh. Ta còn phải khốn khổ đến như vậy, tên hộ pháp kia của Tống Quân Uyển nhất định cũng như thế, nói không chừng hắn đã bị huyết thú cắn nuốt trên đường đi rồi.
Cổ Liệt quay đầu lại nhìn Huyết hải, nghĩ lại mà phát sợ. Lúc đang muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, bỗng nhiên trong lòng gã khẽ động, vội vã ngẩng đầu nhìn phía xa xa thì thấy được một đạo cầu vồng nơi chân trời xa đang chậm rãi bay tới.
- Ồ?
Hai mắt Cổ Liệt lóe lên hàn mang, trong phút chốc thu liễm toàn bộ tu vi, hơn nữa còn lấy ra một hạt châu cầm trên tay phải, hạt châu này phát ra ánh sáng nhu hòa che dấu toàn bộ khí tức của gã.
Hạt châu kỳ lạ này làm cho khí tức của gã rất khó bị lộ ra, trừ khi tu vi hơn nhiều so với gã. Vật đó cũng là một trong những thủ đoạn bảo vệ tánh mạng giúp gã thuận lợi trở về từ Huyết hải, hiện tại gã không nhúc nhích, híp mắt nhìn chăm chú lên bầu trời.
- Dạ Táng? Ha ha, không ngờ lại thật sự là hắn!
Trong mắt Cổ Liệt lóe lên sát cơ, nở nụ cười. Mặc dù Dạ Táng tiếng tăm lừng lẫy nhưng trong lòng gã lại xem thường.