Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 627: Chương 627: Người có thể sống như thế




Sau khi Bạch Tiểu Thuần coi trọng, Thần Toán Tử càng trọng thị, tu sĩ Thanh Long Hội cũng vì thế cực kỳ trọng thị, phát động toàn lực bắt đầu ngăn cản việc xảy ra, đáng tiếc hiệu quả không tốt, ngược lại càng diễn biến ác liệt.

Cho đến hoàng hôn ngày hôm nay, Bạch Tiểu ăn cơm chiều, trước mặt hắn là một bàn linh thực sơn trân hải vị, chồng chất như núi nhỏ trước mặt... Bên người còn có hai nữ tu ôn nhu hầu hạ.

Thần Toán Tử đứng bên cạnh báo cáo tình hình của Thanh Long Hội, bên ngoài động phủ có người bẩm báo.

- Đầu lĩnh, trải qua mấy ngày chúng ta truy xét, rốt cuộc đã tìm ra được một trong những kẻ rãi tinh đồn nhiều nhất, cũng đã bắt người này tới cho đầu lĩnh định đoạt.

Bạch Tiểu Thuần cầm một cái đùi gà, nghe nói chuyện đó thì ân một tiếng, Thần Toán Tử lập tức một vỗ bàn, cáo mượn oai hùm hừ lạnh một tiếng.

- Dẫn tới, ta muốn xem người này có bao nhiêu lá gan lại dám bịa đặt sinh sự.

Không bao lâu bên ngoài có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu này rất thê lương, còn mang theo rung động giống như sợ hãi khó đè nén.

- Các vị đạo hữu Thanh Long Hội tha mạng, ta sai... Thực sai rồi...

Khi tiếng kêu càng ngày càng gần, một tu sĩ tóc tai bù xù bị hai tên đại hán Thanh Long Hội xách tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần cùng Thần Toán Tử.

Tu sĩ này kêu thảm thiết, cũng không giãy dụa, tùy ý để hai đại hán đè xuống quỳ tại chỗ, không dám ngẩng đầu, không ngừng kêu rên cầu xin tha thứ.

- Lão đại Thanh Long tha mạng, tiểu nhân sai rồi, về sau không dám nữa...

- Lúc này là tiểu nhân có mắt không tròng tin tưởng Thiên Không Hội, Lão đại Thanh Long... Ta sai rồi!

Tu sĩ này kêu thảm thiết rất là đáng thương, hắn không ngừng cầu xin tha thứ.

Hiện tại Bạch Tiểu Thuần sững sờ cầm đùi gà, nhìn kỹ tu sĩ kia vài lần, trong mắt Thần Toán Tử cũng mang theo một tia thần thái ngạc nhiên.

Hai người nhìn nhau, lập tức nhận ra... Tu sĩ không ngừng cầu xin tha thứ kia chính là... Hứa Bảo Tài.

Quần áo Hứa Bảo Tài tàn phá, tóc tai bù xù, mặt mũi bầm dập rất là thê thảm, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn, hắn cúi đầu, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng lên, hiển nhiên là sợ hãi không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, thần sắc cổ quái, hắn cắn đùi gà trong tay sau đó lên tiếng.

- Hứa Bảo Tài!

Hứa Bảo Tài vốn cúi đầu bị kêu đột ngột càng run rẩy, lập tức kêu thảm thiết, đang muốn tiếp tục cầu xin tha thứ thì phát hiện giọng nói này có chút quen thuộc, vô ý thức ngẩng đầu lên nhìn... Gương mặt xa lạ sau bàn sơn hào hải vị.

Nhưng bên cạnh người xa lạ này có một thân ảnh quen thuộc của Thần Toán Tử.

Hứa Bảo Tài ngây ngốc, hắn mờ mịt nhìn gương mặt xa lạ kia, đột nhiên hắn hiểu ra, dường như hắn nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc.

- Bạch...

Hứa Bảo Tài nghẹn ngào thét lên, nhưng hắn chưa nói xong đã bị đùi gà bay vào trong miệng, đầu óc Hứa Bảo Tài rung động rất mạnh, sắc mặt hắn không dám tin và ngây ngốc chưa khôi phục tinh thần.

- Hứa Bảo Tài, tại sao ngươi lại thê thảm như thế, ta đã cho rằng ta đã đủ thảm, không nghĩ tới ngươi còn thảm hơn ta.

Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, sau khi gặp Hứa Bảo Tài thì nội tâm của hắn vui vẻ hơn nhiều.

Hai đại hán đè Hứa Bảo Tài nhìn thấy khẩu khí nói chuyện của Bạch Tiểu Thuần, lập tức buông Hứa Bảo Tài ra, biết có chút ít lời không thể nghe, bọn họ cung kính lui ra bên ngoài.

Vành mắt Hứa Bảo Tài đỏ rực, hắn nhìn trang phục rực rỡ của Bạch Tiểu Thuần, mặt mày hồng hào và một bàn linh thực trước mặt, hắn tính toán một cách sơ lược trong đầu, toàn bộ giá trị của chúng tuy không thể trở thành đệ tử hoàng y nhưng lại không kém bao nhiêu, cho dù hắn có buôn bán tin tức suốt sáu mươi năm cũng không kiếm được nhiều như thế.

Nhất là Bạch Tiểu Thuần còn trở thành đầu lĩnh Thanh Long Hội, việc này đã phá hủy tin tưởng của hắn, hắn lập tức rơi lệ đầy mặt...

Sau lưng Bạch Tiểu Thuần còn có hai thị nữ không phải là người thật, mà là khôi lỗi tạo thành, tâm thần Hứa Bảo Tài rộng động rất mạnh, hắn biết rõ khôi lỗi này còn đắt hơn cả người.

Về phần Thần Toán Tử đứng bên cạnh, Hứa Bảo Tài cũng lưu ý thấy toàn thân của hắn tỏa sáng, bộ mặt no đủ, tu vi toàn thân còn tăng cao hơn lúc trước một tầng, thậm chí khoảng cách Kết Đan cũng gần một bước, nội tâm Hứa Bảo Tài cảm thấy vô cùng đắng chát.

Hiện tại hắn vô cùng hối hận vì quyết định lúc trước, vừa nghĩ tới chính mình sau khi rời đi trôi qua thê thảm, dựa vào buôn bán tin tức đổi lấy thu nhập ít ỏi, mà hắn tự ngạo với tin tức của mình, nhưng còn không biết Bạch Tiểu Thuần đã là đầu lĩnh Thanh Long Hội, hắn vô cùng hối hận mình rời đi lúc trước, không ngờ hắn bỏ qua một hồi tạo hóa, mà Bạch Tiểu Thuần lại đạt tới cảnh tượng xa hoa như vậy, Hứa Bảo Tài càng cảm thấy đau khổ không nhỏ.

- Thiếu tổ, ta sai...

Hứa Bảo Tài lại dập đầu, sắc mặt chờ mong nhìn Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn hạ quyết tâm, cho dù Bạch Tiểu Thuần đuổi hắn đi hắn cũng không đi.

- Được rồi, dù sao là ta mang ngươi đến đây, ta sẽ phụ trách với ngươi, tuy rằng ngươi đã vứt bỏ ta một cách vô tình, con người ta rất độ lượng, sau này ngươi đi theo ta lăn lộn đi.

Bạch Tiểu Thuần vung tay rất hào sảng, Hứa Bảo Tài cảm động rơi nước mắt, Thần Toán Tử ở bên cạnh ho một tiếng ngắt lời, hắn cảm thấy lời thoại này hơi quen thuộc...

- Hôm nay muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa chúng ta lại ôn chuyện.

Bạch Tiểu Thuần đã ăn xong, lập tức có thị nữ tiến lên lau miệng cho hắn, Bạch Tiểu Thuần khục một tiếng sau đó đắc ý nói với thị nữ bên cạnh một câu.

- Đi, vịn lão gia đi luyện đan.

Hai thị nữ đi lên vịn Bạch Tiểu Thuần, căn bản không cần Bạch Tiểu Thuần cất bước đã được hai thị nữ nâng đi... Thần Toán Tử nhanh chóng đứng dậy hô to phụ trợ.

- Cung tiễn lão gia...

Nói xong Thần Toán Tử vội vàng ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Nhìn Bạch Tiểu Thuần bị nâng đi xa, nhìn Thần Toán Tử cung kính như thế, Hứa Bảo Tài lại há hốc mồm lần nữa, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy người nào sinh hoạt còn có thể chơi như vậy, quả thật là không cho người ta sống mà...

- Ta cũng muốn sống như vậy!

Đôi mắt Hứa Bảo Tài đỏ lên, nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần đi xa, nội tâm của hắn phát ra hào ngôn hào hùng, Thần Toán Tử đứng dậy ho khan một tiếng, nhìn về phía Hứa Bảo Tài.

- Hứa huynh, mới mấy tháng không gặp, tại sao ngươi thảm như thế?

Hứa Bảo Tài nghe câu này lập tức giận dữ, lúc trước chính con hàng Thần Toán Tử này xui khiến hắn, hắn mới lựa chọn rời đi, nhưng trước mắt hắn không thể lộ ra, vì vậy sắc mặt đắng chát nhưng nội tâm chửi bới.

Thần Toán Tử cũng đuối lý, hiện tại nhìn Hứa Bảo Tài và thở dài một hơi.

- Ngươi cũng đừng oán ta, lúc ấy ta cũng không có tính ra thiếu tổ của chúng ta có khả năng kinh người như vậy... Phải biết rằng tu vi trong Không thành này cũng không có nghĩa là tất cả.

Thần Toán Tử cảm khái, hắn cũng an bài nơi ở cho Hứa Bảo Tài sau đó còn cho hắn không ít điểm cống hiến tiêu xài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.