Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn bị truyền tống liên tục làm sắc mặt tái nhợt, Tống Khuyết và Thần Toán Tử còn đỡ một ít, Trần Mạn Dao giống như đã quen nên không có gì đáng ngại.
Nhưng thái độ lạnh như băng trong Tinh Không Đạo Cực Tông và phương thức làm việc như thế làm bọn họ không thích ứng.
- Ta là hạt nhân!
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, có chút bất mãn, hắn nhìn qua đại điện rống to lên.
Bạch Tiểu Thuần hô lên nhưng không có ai hồi âm gì cả, đám người Thần Toán Tử nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phi thường bất mãn, hắn cho rằng mình là hạt nhân, cũng cho rằng hạt nhân rất trọng yếu.
- Các ngươi nói có đúng hay không, ta là hạt nhân ah!
Bạch Tiểu Thuần tức giận hỏi Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn khục khục một tiếng rồi nhìn chung quanh, cũng không nói gì.
- Bỏ đi bỏ đi, bản chất của hạt nhân là gì, các ngươi nói xem, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?
Bạch Tiểu Thuần thở dài, nhìn về phía Thần Toán Tử.
- Cái kia... Ta cảm thấy chúng ta nên làm quen nơi này, như vậy mới quyết định thêm.
Thần Toán Tử cẩn thận nói ra, Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn chấp nhận, Trần Mạn Dao không nói chuyện, Công Tôn Uyển Nhi cười khẽ không nói, về phần Tống Khuyết vẫn xanh mặt như cũ, bộ dáng không quan tâm tới ai cả.
Bạch Tiểu Thuần nhìn những người này, hắn có chút đau đầu, hắn ẩn ẩn hối hận khi dẫn những người này tới, hiện tại không có biện pháp, cứ dựa theo cách nói của Thần Toán Tử sau đó dẫn mọi người đi trong thành trì
Đi tới một hồi, Bạch Tiểu Thuần quên không thoải mái lúc trước, hắn có lúc hít khí lạnh, có khi trố mắt ra nhìn, chẳng những hắn như thế, những người khác cũng như vậy, bọn họ bị tòa thành này làm rung động.
Dù sao nơi này cũng là thượng du đông mạch Thông Thiên Hà, cả thành trì này có vô số người, có quá nhiều đệ tử Tinh Không Đạo Cực đều đồng thời ở lại nơi này.
Chỉ có điều người ở đây đều rất kỳ quái, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần không có phát hiện ra ai mập mạp cả, tuyệt đại đa số đều là gầy còm, thậm chí còn có một ít người gầy da bọc xương, hơn nữa người nơi đây đi lại vội vàng, giống như không muốn lãng phí thời gian mảy may, hơn nữa tu vi rất quỷ dị, giống như không quan tâm tu vi, nếu không phải Bạch Tiểu Thuần là tu sĩ Kim Đan do đó có thể nhận ra mánh khóe của bọn họ, sợ rằng người cùng cảnh giới quan sát nhau chẳng khác gì nhìn thấy phàm nhân.
Áp chế hiếu kỳ trong lòng, Bạch Tiểu Thuần phát hiện ở chỗ này có thể mua được tất cả mọi thứ, thậm chí Bạch Tiểu Thuần có bán cả Linh Bảo, về phần đan dược nhiều và đủ loại, các loại pháp bảo, điển tịch chỗ nào cũng có.
Cũng có một thứ đồ ăn gọi là linh thực, có thiên tài địa bảo, có cả huyết nhục hung thú, chủng loại rất nhiều, giá cả càng đắt không hợp thói thường, hết lần này tới lần khác trên đường đi đám người Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy rất nhiều tu sĩ cắn răng mua chúng.
Đủ loại tình cảnh làm cho bọn họ phát hiện tòa thành này phồn hoa, Bạch Tiểu Thuần nhìn cả đời cũng không chán, mọi người cũng như thế, tất cả đều bị những chuyện nơi đây hấp dẫn.
Nhưng giá hàng ở đây rất cao, cũng may trước khi Bạch Tiểu Thuần tới đây, Nghịch Hà Tông từng chuẩn bị cho hắn rất nhiều linh thạch để tiêu xài, nhưng cho dù như thế Bạch Tiểu Thuần tính ra, mình rất khó mua được những thứ mình muốn tại nơi này.
Càng làm cho đám người Bạch Tiểu Thuần không thể tưởng tượng nổi, cho dù bọn họ đi bộ không bao lâu nhưng không hẹn mà cùng cảm thấy đói khát.
Hiện tượng này lập tức làm mọi người hít khí lạnh, đối với bọn họ mà nói từ khi vào Trúc Cơ đã tích cốc, hơn nữa linh khí nơi đây đậm đặc như thế căn bản không cần đồ ăn, chỉ hấp thu linh khí là đủ rồi.
Nhưng hiện tại bọn họ cảm giác đói khát đã lâu không gặp, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
- Chuyện gì xảy ra... Ta... Ta đói!
Bạch Tiểu Thuần vuốt bụng, kinh ngạc nhìn về phía Trần Mạn Dao.
Trần Mạn Dao cũng sửng sờ, nàng suy nghĩ xong liền lấy ra một viên ngọc giản, giống như đang câu thông với ai đó, sau một lúc lâu sắc mặt của nàng kinh dị nhìn lên, nhìn qua mọi người rồi chần chờ lên tiếng.
- Các ngươi... Có phát giác ra tu vi của mình tinh tiến hay không?
Nàng vừa nói như vậy mọi người lập tức xem xét, tu vi thật sự gia tăng một chút, chỉ có điều rất ít, bởi vì mọi người bị cảnh vật chung quanh hấp dẫn nên không chú ý tới.
- Vậy thì đúng rồi, bởi vì nơi này quá gần Thông Thiên Hải, linh khí nơi đây quá nồng đậm, thế cho nên linh khí xâm nhập vào ngũ tạng gia tăng tốc độ tu hành, cùng lúc đó tiêu hao cũng rất lớn... Cho nên chúng ta mới cảm thấy đói khát, điều này nói rõ... Chúng ta tiêu hao không thỏa mãn tu hành, cũng khó có thể tích cốc.
Lúc Trần Mạn Dao giải thích, bụng của Bạch Tiểu Thuần khô quắt và kêu xì xào.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cả đời hắn sợ nhất là chết và đói, năm đó ở Hương Vân Sơn tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, hắn thiếu chút nữa bị chết đói, về sau Trúc Cơ không còn cảm giác đói khát nữa, nhưng hiện tại lại có cảm giác này làm cho hắn muốn ngất đi.
- Hơn nữa ta vừa rồi có hỏi một... Người quen, đạt được đáp án là, trong thành trì chúng ta mỗi ngày cần phải ăn đồ ăn bổ sung tiêu hao, hơn nữa phải là linh thực mới có thể.
Trần Mạn Dao cười khổ nói.
- Cái này... Như vậy chúng ta phải không ngừng ăn?
Trương Đại Bàn khẩn trương, hắn và Bạch Tiểu đều có bóng mờ với đói khát.
- Trừ khi trở thành đệ tử hoàng y tiến vào cầu vồng, mới có thể hấp thu linh khí cầu vồng phụ trợ để giải quyết vấn đề này.
Trần Mạn Dao thở dài, nàng nhíu mày cố nén cảm giác đói khát.
Công Tôn Uyển Nhi sờ sờ bụng, liếm môi rồi lên tiếng.
- Đã như vầy, ta đi ăn gì đó đã, sau này chúng ta gặp lại.
Nàng nói xong liền vung tay với mọi người đi vào trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.
- Thiếu tổ... Làm sao bây giờ, ta cũng đói...
Đôi mắt Thần Toán Tử chờ mong nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, Hứa Bảo Tài cũng như thế, thậm chí ngay cả Tống Khuyết cũng đói xanh cả mặt, hắn không thể kìm được nhìn qua Bạch Tiểu Thuần.
- Trước nhịn một chút, ta cảm thấy chúng ta nên tìm nơi đặt chân trước, lúc đó mới suy nghĩ chuyện ăn uống.
Bạch Tiểu Thuần phát sầu, sờ sờ túi rồi nói chuyện.
Đám người Thần Toán Tử cũng cảm thấy có đạo lý, bọn họ xuất ra một ít đan dược nuốt vào, miễn cưỡng hóa cảm giác đói khát sau đó đi cùng Bạch Tiểu Thuần vào thành tìm nơi đặt chân.
Rất nhanh, bọn họ tìm được khu vực an bài động phủ cho đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông, tại nơi đây Bạch Tiểu Thuần biết được tất cả động phủ cần phải thuê, cũng không phải sau khi mua bán là xong chuyện, còn phải nộp thuế.
- Đây... Quá đắt!
Người phụ trách nơi đây là đệ tử chanh y, hắn lạnh nhạt nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nói chuyện, dường như chẳng muốn quan tâm tới.
Nơi ở lại có giá đắt không thể tưởng tượng, người có thể ở trong động phủ không phú cũng quý, người bình thường đừng có nghĩ, chỉ có thể tuyển chọn linh trạch ở lại, nhưng giá linh trạch cũng cực cao.