Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 616: Chương 616: Bước đường cùng. (Thượng)




Rơi vào đường cùng, đám người Bạch Tiểu Thuần thương nghị sau đó cắn răng thuê linh trạch rẻ nhất ở lại, sau khi cầm được lệnh bài linh trạch, mọi người tìm được linh trạch cũng là lúc trời tối.

Linh trạch ở phía đông thành, rất là đơn sơ, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nó còn đơn sơ hơn cả căn nhà tại quê của mình, hiện tại hắn khóc không ra nước mắt, phí thuê nơi đây sáu tháng đã tốn một nửa linh thạch tông môn cho hắn.

Hiện tại cũng chỉ mới vào một ngày thôi, hơn nữa cảm giác đói khát không ngừng tăng lên, hiện tại mọi người đói bụng không ngừng kêu to, Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn mang túi trữ vật chứa linh thạch ném cho Thần Toán Tử, lại bảo hắn đi mua một ít linh thực trở về.

Thần Toán Tử phấn chấn, hắn tiếp nhận túi trữ vật lao ra ngoài thật nhanh, khi trở về hắn mua được không ít linh thực, mọi người phân ra một ít, sau đó vừa ăn vừa tâm sự.

Bạch Tiểu Thuần ăn lấy ăn để, hắn càng nhớ Nghịch Hà Tông nhiều hơn.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên bị cảm giác đói phá tan tu hành, hắn mở mắt ra nhìn thấy đám người Tống Khuyết đã gầy đi một ít.

- Đáng chết, nơi đây quá tà môn, tiếp tục như thế không được.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy việc này có chút khủng bố, hiện tại hắn đói hoa cả mắt, nhanh chóng xuất linh thạch cho Thần Toán tử đi mua linh thực.

Ngày đầu tiên trôi qua như thế, ngày hôm sau, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Trong bốn ngày mọi người lục tục đi ra ngoài, sau khi trở về đều nhíu mày ngồi xuống, hình như không muốn lãng phí chút khí lực nào cả.

Cho dù là như thế, trong đám người, kể cả Bạch Tiểu Thuần cũng đã ốm đi một vòng, nhất là Hứa Bảo Tài đã gầy gần như da bọc xương.

Đây cũng không tính là gì, kinh khủng nhất là Bạch Tiểu Thuần phát hiện linh thạch trong túi trữ vật không còn bao nhiêu, tối đa chủ có thể kiên trì hai ngày... Hơn nữa túi trữ vật của người khác cũng vơi đi chín thành, hôm nay còn thừa không bao nhiêu.

- Các ngươi mau nghĩ biện pháp, như vậy không được, các ngươi là người hộ đạo của ta, mau ra ngoài kiếm linh thạch đi.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy việc này rất trọng yếu, hắn nói ra lời thấm thía.

Hắn vừa nói xong lời này, bỗng nhiên Tống Khuyết đứng lên, trong mắt mang theo quyết đoán và một tia điên cuồng, ánh mắt này làm Bạch Tiểu Thuần kỳ quái, đang muốn hỏi thì Tống Khuyết đã lên tiếng trước.

- Ta chịu đủ rồi!

- Bạch Tiểu Thuần, ta chịu đủ rồi, cái gì người hộ đạo ta không lo, Tống Khuyết ta tự giải quyết vấn đề sinh tồn của mình, từ nay về sau ngươi là ngươi, ta là ta, không phải là điểm cống hiến sao, Tống Khuyết ta ở Huyết Khê Tông không bằng ngươi, tại Nghịch Hà Tông không bằng ngươi, ở chỗ này ta nhất định có thể dựa vào thực lực của mình trở thành đệ tử hoàng y và phi thăng cầu vồng!

Tống Khuyết cắn răng gào thét một phen.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, đang muốn nói chuyện thì Thần Toán Tử cũng đứng lên...

- Thiếu tổ...

Thần Toán Tử đứng dậy nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, chần chờ một lát cũng lên tiếng.

- Thiếu tổ, ta... Cũng muốn đi, chúng ở nơi này như vậy, cuối cùng khó có thể giải quyết vấn đề sinh tồn... Ngươi xem...

Bạch Tiểu Thuần nghe xong những lời này, những người khác cũng muốn tìm đường ra, bọn họ lập tức sốt ruột đứng lên.

- Các ngươi chớ đi ah, các ngươi là người hộ đạo của ta, là ta mang đến ah, các ngươi đi ta làm sao bây giờ...

Bạch Tiểu Thuần vội la lên, linh thạch mà tông môn cho hắn hiện tại không còn bao nhiêu, lúc này mọi người lại rời đi thì Bạch Tiểu Thuần cảm thấy rất tổn thương.

- Các ngươi là do ta mang tới, các ngươi phải nuôi ta nha...

Bạch Tiểu Thuần ý đồ giữ lại, Tống Khuyết hừ lạnh và quay người vô tình, hắn chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, đi nuôi sống chính mình, hiện tại đi thẳng tới cửa lớn linh thạch, không có dừng lại mà trực tiếp rời đi.

- Thiếu nhi...

Bạch Tiểu Thuần vội vàng kêu to nhưng không có đáp lại gì cả, Thần Toán Tử đang muốn đi theo lại bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy cánh tay.

- Thần Toán Tử, ta về sau không bảo ngươi hừ hừ tử, ngươi đừng đi...

Bạch Tiểu Thuần đáng thương nhìn qua Thần Toán Tử.

- Thiếu tổ, ta cũng không có biện pháp, lúc tới đây chúng ta không nghĩ tới Tinh Không Đạo Cực Tông khó sinh tồn như vậy... Ta có ý định ra ngoài xem tướng số cho người ta, tranh thủ tìm đường giúp mình sống sót...

Thần Toán Tử ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng vô cùng tức giận, vô hạn hoài niệm Nghịch Hà Tông, vừa nghĩ tới là Bạch Tiểu Thuần kéo mình vào hố lửa này, hắn vô tình hất tay áo sau đó ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần liền rời đi thật nhanh, trong nháy mắt đã ra khỏi linh trạch.

- Các ngươi quá phận!

Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn nghĩ Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử không có đạo nghĩa, nếu hai người này sớm rời đi vào hai ngày trước là được rồi, hết lần này tới lần khác chờ mình không còn bao nhiêu linh thạch là ném mình rời đi.

Ngay vào lúc Bạch Tiểu Thuần tức giận, Trần Mạn Dao ho nhẹ một tiếng, cũng đứng lên nhìn Bạch Tiểu Thuần, thở dài.

- Đều tại ta không có phán đoán tốt, thiếu tổ... Ta đi tìm người quen thôi, nếu có duyên, chúng ta gặp nhau trên cầu vồng.

Trần Mạn Dao nói xong cũng không chờ Bạch Tiểu Thuần trả lời, nàng lập tức bay ra khỏi linh trạch.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Trần Mạn Dao thì suýt nữa phát điên, Trần Mạn Dao chủ động tới tìm hắn, bảo hắn mang theo nàng đi tới đây, hiện tại còn ném mình ở lại nơi này, ngoài tức giận ra Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hứa Bảo Tài cùng Trương Đại Bàn vẫn còn, đáy lòng hơi có an ủi.

- Hừ, bọn họ nguyện ý đi thì đi, vẫn là đại sư huynh và Tiểu Bảo các ngươi giảng nghĩa khí, các ngươi yên tâm, ta...

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần cảm động, hắn vỗ ngực muốn nói lời nghĩa khí, Hứa Bảo Tài xấu hổ đứng lên.

- Thiếu tổ... Ta...

- Ngươi làm gì, nhanh ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dáng Hứa Bảo Tài như vậy nội tâm chấn động không nhỏ, muốn đi ngăn cản nhưng Hứa Bảo Tài vô cùng kiên định, hắn gần như sắp khóc và cầu khẩn.

- Thiếu tổ, ngươi bỏ qua cho ta đi, ta... Ta không muốn chết đói ah, ngươi nhìn ta, trong chúng ta thì ta là người suy yếu nhất, ta da bọc xương đấy, ta lo lắng tiếp tục như vậy ta là tu sĩ chết đói đầu tiên.

- Ngươi đại từ đại bi, thả ta đi đi.

- Thiếu tổ, ngươi cho ta đi thôi...

Vẻ mặt Hứa Bảo Tài cầu xin, kéo tay áo Bạch Tiểu Thuần và chờ mong.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, nhìn Hứa Bảo Tài nửa ngày liền thở dài lên tiếng.

- Người có chí riêng, ngươi phải đi... Thì đi đi!

- Đa tạ thiếu tổ!

Hứa Bảo Tài cảm động, hắn nhanh chóng bay ra khỏi linh trạch, sau khi ra khỏi nơi đây hắn nhìn thấy Thần Toán Tử đang ở cách đó không xa, hai người nhìn nhau sau đó cùng rời đi, sau khi rời đi một phạm vi nhất định hai người cười hắc hắc.

- Tống Khuyết lòng dạ kiêu ngạo không thích biến báo, đoán chắc cảm thấy không thể ngây ngốc được lâu nên đi rồi, rốt cuộc hai chúng ta cũng thoát khỏi ma trảo.

Thần Toán Tử đắc ý lên tiếng, hắn lấy trong túi trữ vật một khối linh nhục ném vào trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.