- Mà loại phương thức thứ hai cần một cái Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, cái gọi là Thiên Thú Hồn, đó chính là hung thú có thể so được với Thiên Nhân Cảnh, sau khi tử vong hồn này sẽ tụ tập lực lượng ngũ hành, cho nên chỉ cần có một Ngũ Hành Thiên Thú Hồn thì có thể giúp tu sĩ bước vào Nguyên Anh Cảnh, loại tu sĩ Nguyên Anh này có thực lực rất mạnh, tương lai có một thành cơ hội tiến vào Thiên Nhân.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn sẽ ghi nhớ kỹ cái tên Ngũ Hành Thiên Thú Hồn này, hắn không nghĩ tới thành tựu Nguyên Anh cũng cần tới hồn hung thú Thiên Nhân trợ giúp.
- Mà loại phương thức thứ ba...
Nói đến đây, Hàn Tông dừng lại một lát, trong mắt chậm rãi lộ ra hào quang mãnh liệt, thậm chí mang theo một tia sùng kính và điên cuồng, sắc mặt như thế càng hiếm thấy trên người hắn.
Bạch Tiểu Thuần cũng khẩn trương.
- Phương thức cuối cùng thuộc về truyền thuyết, đã biết... Cả thế giới Thông Thiên chỉ có một người làm được, loại phương thức này yêu cầu càng thêm hà khắc, cần... Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn!
- Cái gọi là Thiên Nhân Hồn, chính là tu sĩ Thiên Nhân Cảnh sau khi tử vong hồn lực có đặc tính Thiên Nhân Hồn, Ngũ Hành không được đầy đủ, mỗi Thiên Nhân Hồn chỉ có một loại Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, kể từ đó muốn thành tựu phương thức trong truyền thuyết này, cần có đủ... Là năm Thiên Nhân Hồn thuộc tính khác nhau!
- Một khi làm được, như vậy... Trở thành Nguyên Anh sẽ vô địch trong cùng cảnh giới!
Hàn Tông vừa nói ra lời này, Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh.
- Năm Thiên Nhân Hồn?
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy việc này không thể tưởng tượng nổi, hắn biết rõ Thiên Nhân hiếm thấy, cả Tu Chân giới trung du hôm nay chỉ có ba người mà thôi, mặc dù tăng thêm Tinh Không Đạo Cực Tông cũng chỉ có mười người.
Kể từ đó muốn thành tựu Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn là chuyện không có khả năng.
- Từ xưa đến nay, Thiên Nhân từng tồn tại qua số lượng có hạn, cho nên bất cứ Thiên Nhân nào sau khi tử vong, hồn của hắn rất quý... Dù vậy dùng Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn bước vào Nguyên Anh cũng khó hơn rất nhiều, cho nên mới là truyền thuyết.
Hàn Tông nhỏ giọng nói tiếp.
- Nhưng vừa rồi lão tổ ngươi vừa nói, chỉ có một người làm đượ, người này là...
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhịn không được hỏi.
Hàn Tông trầm mặc một lát, vô ý thức ngẩng đầu nhìn lên trời sau đó nói ra hai chữ.
- Thiên Tôn!
- Thiên Tôn?
Bạch Tiểu Thuần sững sờ.
- Tu sĩ mạnh nhất thế giới Thông Thiên... Thống trị bốn đại tông môn... Quanh năm ở trên Thông Thiên Đảo trong Thông Thiên Hải... Thiên Tôn!
- Thế nhân không thể nói tên của hắn, một khi nói tên của hắn sẽ bị hắn phát hiện, cho nên tôn xưng lão nhân gia là... Thiên Tôn!
Hàn Tông lên tiếng.
- Trong truyền thuyết, lão nhân gia là Thiên Đạo Trúc Cơ, Thiên Đạo Kim Đan, Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn Nguyên Anh, một đường đi dưới Thiên Đạo, ngươi từng tiếp xúc với Man Hoang, có lẽ ngươi sẽ hiểu địa vị của Thiên Tôn!
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần nổ mạnh, lão giả Man Hoang sau lưng Trần Mạn Dao đã nói tới chuyện kia, hiện giờ kết hợp lại hắn mới hiểu rõ.
Nếu như xem tông môn bốn mạch Thông Thiên Hà dựa vào Thông Thiên Hà sinh sôi nảy nở chính là quan phủ, như vậy này Thiên Tôn... Chính là đế vương!
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, Hàn Tông cũng trầm mặc, sau nửa ngày Hàn Tông mới đứng lên, hắn nâng tay phải lên lấy ra một hạt ngọc nhỏ như quả óc chó màu xanh đưa cho hắn!
Nhìn thấy hạt ngọc này giống như đang nhìn thấy có hồn phách đang ở bên trong.
Không có chấn động nào tỏa ra, thậm chí trừ khi dùng mắt thường quan sát, nếu dùng thần thức sẽ không phát hiện chút nào, Bạch Tiểu Thuần chấn động.
- Đây là...
Hàn Tông nhìn qua hạt ngọc như quả óc chó kia, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong mãnh liệt.
- Tiểu Thuần, ngươi đã trả giá cho Nghịch Hà Tông rất nhiều, Nghịch Hà Tông có thể có ngươi... Đó là Nghịch Hà Tông may mắn, nhưng bởi vì Nghịch Hà Tông quá nhỏ, không cách nào trợ giúp ngươi quá nhiều, lão phu và mấy đạo hữu của các mạch khác thương nghị, dùng một phần Thông Thiên Hồn duy nhất của Nghịch Hà Tông tặng cho ngươi!
Giọng nói Hàn Tông bình thản nhưng lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần lại không khác gì sấm sét nổ vang trong tâm thần của hắn.
- Thiên Nhân Hồn!
Hô hấp Bạch Tiểu Thuần dồn dập, mở to mắt nhìn Hàn Tông, lúc trước Hàn Tông nói Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn hiếm thấy, Bạch Tiểu Thuần không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, hiện tại nhìn thấy nội tâm của hắn sinh ra chấn động cực kỳ mãnh liệt.
Thậm chí hắn có thể tưởng tượng ra, một đám Thiên Nhân Hồn này chính là vật duy nhất có một không hai trong Tu Chân giới trung du, chỉ có Nghịch Hà Tông mới có mà thôi.
Dù sao... Thiên Nhân Hồn không phải tông môn trung du bình thường có được, cũng chỉ có Linh Khê nhất mạch đã từng là Hàn Môn còn lưu lại mà thôi.
- Đây...
Lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần đối mặt với trọng bảo như thế nhưng không dám thò tay lấy đi, bởi vì giá trị của nó quá khủng khiếp.
- Vốn định cho ngươi, chỉ có điều hiện tại cho ngươi sớm hơn mà thôi, không cần áp lực, Ngũ Hành Thiên Nhân Hồn Nguyên Anh cũng là truyền thuyết, ngươi có xem nó thành phương hướng, một khi làm không được thì dùng mộc hồn Thiên Nhân Hồn này đổi lấy một phần Ngũ Hành Thiên Thú Hồn trọng vẹn của Tinh Không Đạo Cực Tông, tóm lại... Chuyện ngươi Kết Anh chúng ta đã trải phẳng con đường rồi.
Hàn Tông cười nói hiền lành.
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn hít sâu một hơi, hắn nhìn qua Hàn Tông nửa ngày mới cúi đầu.
- Đa tạ lão tổ!
- Tốt, nên nói đã nói với ngươi rồi, lúc sáng sớm mấy người lão phu sẽ tới đại điện Nghịch Hà Sơn đưa tiễn các ngươi.
Hàn Tông vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, mang theo cổ vũ và chờ mong rời đi, bóng lưng của hắn dưới ánh trăng trở nên già mua hơn trước.
Bạch Tiểu Thuần cầm Thiên Nhân Hồn trong tay, hắn đặt nó vào túi trữ vật và nội tâm không bình tĩnh, đối với tông môn, đối với tất cả mọi thứ ở nơi này hắn không bỏ được, nội tâm cảm động rất lớn.
Rất nhanh, lúc tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua đám mây soi sáng đại địa, cả Nghịch Hà Tông vô cùng bình lặng, từng cơn linh khí ẩn hiện trong sương sớm phác họa Nghịch Hà Tông như tiên cảnh.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo kiên định sửa sang quần áo, lúc này đi tới đại điện.
Cùng lúc đó hai người Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử cũng phải tiếp nhận sự thật này, liên tục lấy hết dũng khí đi Nghịch Hà Sơn.
Trương Đại Bàn rất phấn chấn, bước đi như bay, còn có Trần Mạn Dao vào sáng sớm hôm nay cũng bay ra ngoài.
Trong một động phủ Huyết Khê nhất mạch có tiếng nổ truyền ra, vẻ mặt Tống Khuyết tái nhợt, hắn xiết chặc nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào, chỉ có thể bay về phía Nghịch Hà Sơn.
Trừ mấy người kia ra, tu sĩ Nghịch Hà Tông đều lục tục xuất hiện, mấy ngày qua bọn họ cũng biết chuyện hạt nhân, nếu không phải tông môn cấm bọn họ quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, sợ rằng mấy ngày nay Bạch Tiểu Thuần không được nghỉ ngơi.
Hiện tại tu sĩ Nghịch Hà Tông đều xuất động, bọn họ không thể quấy rầy Bạch Tiểu Thuần trong ba ngày qua, bọn họ lại muốn tiễn biệt hắn trong sáng nay.