Trước mắt hắn đã nhận mệnh, Bạch Tiểu Thuần xoa mi tâm, trong đầu không ngừng xuất hiện tin tức thành Khôi Hoàng.
Cả thành Khôi Hoàng từ trên xuống dưới dùng vị trí Khôi Hoàng làm đầu não, Đại Thiên Sư siêu nhiên, sau đó là bốn đại Thiên Vương, mười Thiên Công và một trăm lẻ tám Thiên Hầu!
Trong đó mỗi một vị Thiên Vương đều có mười Thiên Hầu, không có Thiên Công, như Vô Thường Công có thể gọi là Địa Công, mặc dù địa vị trên Thiên Hầu nhưng kém Thiên Công không nhỏ.
Thiên Công đại biểu mười Thiên Nhân đại viên mãn mạnh nhất Man Hoang, mười người này chính là một trong những nội tình của Khôi Hoàng, về phần sáu mươi tám Thiên Hầu cũng ở lại trong thành Khôi Hoàng.
Ngay cả thành Khôi Hoàng là thành trì lớn nhất trong Man Hoang, nơi này cũng phân chia cao thấp, trên thành Khôi Hoàng là một tòa thiên không thành, đó chính là hoàng cung.
Bốn phía hoàng cung là thiên môn trấn thủ tứ phương, được ngàn vạn con dân dưới thành nhìn lên.
Từ khi Đại Thiên Sư hiệp thiên tử lệnh chư hầu, tứ đại Thiên Vương không dễ dàng tới thành Khôi Hoàng, Đại Thiên Sư ra lệnh quân đoàn của bọn họ nâất định phải đóng quân nghe lệnh ở bốn phía thành Khôi Hoàng
Trong đó phía tây thành Khôi Hoàng chính là khu vực của thành Cự Quỷ, thống lĩnh quân đoàn này chính là con gái Chu Tử Mạch của Cự Quỷ Vương.
Về phần Chu Tử Mạch, Bạch Tiểu Thuần không nghe được nhiều tin tức trong thành Cự Quỷ, chỉ biết rõ tính tình của nàng không hợp với Cự Quỷ Vương, từ sớm đã rời khỏi thành Cự Quỷ ra nòoài tu hành, về phần sau này trở thành đại thống lính và quan hệ với Cự Quỷ Vương thế nào cũng không phải tầng dưới chót có thể biết được.
- Từ đó thấy rõ tính cách Chu Tử Mạch rất phản nghịch, hừ hừ, con nhóc như thế mà hiểu lĩnh quân gì chứ, ta đường đường Vạn phu trưởng, lúc này còn lĩnh quân tốt hơn nàng.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn rất buồn bực và bất đắc dĩ.
Còn các tin tức khác, thời gian của Bạch Tiểu Thuần quá ít, hắn cũng không tìm được, từ biểu hiện của Vô Thường Công trước mắt, hắn rất bất mãn khi bị Bạch Tiểu Thuần xem như sai vặt đưa tiễn đi thành Khôi Hoàng, mặc cho Bạch Tiểu Thuần hỏi như thế nào, hắn đều nhắm mắt không nói, chỉ thôi phát Quỷ Vương Chu bay đi thật nhanh.
Thành Cự Quỷ cách thành Khôi Hoàng mà nói không tính là xa, cho dù như thế Vô Thường Công phải xuất toàn lực gia trì Quỷ Vương Chu suốt mấy tháng mới dần dần tới gần phạm vi thành Khôi Hoàng.
Đó là dựa vào Thiên Nhân chi lực, nếu đổi thành Bạch Tiểu Thuần đi, tiêu hao linh lực chính là vấn đề lớn, cho dù dùng hồn dược thay thế thời gian cũng tiêu hao quá nhiều, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là dọc theo con đường này, Bạch Tiểu Thuần phát có vài chục khu vực nguy hiểm.
Cho dù là dị thú sinh hoạt trong Man Hoang hay khồn triều tràn ngập khí tức tử vong đều làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi không thôi, hồn triều còn dễ nói, chính là đám dị thú đã làm hắn kinh hãi không nhỏ.
Đoạn đường này hắn nhìn thấy một gốc cây khô, gốc cây này cao vài chục vạn trượng, mặc dù nhìn như chết héo nhưng thực tế lại có thể di động, thôn phệ tất cả những tồn tại tiến vào lĩnh vực của nó.
Có một con cự thú như hà mã, nhìn nó như ngọn núi nhỏ, lúc ngủ say nghe tiếng nó lẩm bẩm giống như thiên lôi ảnh hưởng tới bầu trời, hư vô trong phạm vi ngàn dặm vặn vẹo.
Càng có một đám hung cầm toàn thân hư thối truy kích Quỷ Vương Chu mấy ngày, lúc này mới không cam lòng rời đi.
Đủ loại dị thú làm Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng sợ hãi, thậm chí hắn còn nhìn thấy một đám vân thú thật lớn, cho dù Vô Thường Công nhìn thấy cũng biến sắc, toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng tránh đi.
Còn có một lần Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mặt đất phía dưới là màu trắng, đây không phải là tuyết, nhìn kỹ chính là biển xương cốt màu trắng vô biên vô tận, chúng lại đang dị động, từ uy áp của biển xương cốt tỏa ra dọa Vô Thường Công sợ hãi sắc mặt tái nhợt, dường như hắn dùng thủ đoạn nào đó làm khí tức Quỷ Vương Chu biến mất, sau khi dừng trên bầu trời mấy ngày mới làm biển xương cốt biến mất vô tung, lúc này mới bỏ chạy thật nhanh.
Nhìn hình dạng mặt đất khác biệt, cương phong thổi tới, có kinh nghiệm trải qua đoạn đường này làm Bạch Tiểu Thuần ý thức được Man Hoang quá lớn, nếu không có Truyền Tống Trận, như vậy yêu cầu tu vi thấp nhất là Thiên Nhân Cảnh mới có thể đi.
Sắc mặt Vô Thường Công càng ngày càng khó coi khi gặp các loại hung hiểm, trong lòng của hắn cực kỳ bất mãn, cũng bởi vì một câu của Cự Quỷ Vương, cũng bởi vì Bạch Hạo không dùng truyền tống trận, kết quả liên lụy tới Thiên Nhân như hắn phải theo hộ tống trên đường.
Cũng cảm khái Bạch Hạo có vương ân cuồn cuộn, tâm thần Vô Thường Công phiền não nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể không nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng biết mình liên lụy tới Vô Thường Công, trên đường đi nhiều lần chủ động hòa hoãn quan hệ, mặc dù tác dụng không lớn nhưng nội tâm Vô Thường Công cũng tốt hơn một ít.
Rốt cuộc vào ngày hôm nay, Quỷ Vương Chu như cầu vồng xuyên thấu bầu trời, Bạch Tiểu Thuần đứng trên Quỷ Vương Chu nhìn thấy một tòa thành hùng vĩ lớn hơn thành Cự Quỷ gấp nhiều lần xuất hiện phía chân trời.
Tòa thành này lớn hơn vài chục thành Cự Quỷ, nó nằm sừng sững trên thảo nguyên, tường thành rêu phong tỏa ra uy áp khủng khiếp, càng có vô số cấm chế giống như khóa chặt thời không, trấn áp số mệnh nơi này.
Ngũ hành chi lực bị dẫn dắt, lôi đình tia chớp bị áp chế trở thành phụ gia của tòa thành, nó giống như thái cổ hung thú nghỉ lại trên mặt đất.
Trong tòa thành này có vô số tòa tháp cao hùng vĩ, trên đỉnh những tòa tháp này là thủy tinh cầu to lớn, những thủy tinh cầu này phong ấn sương mù màu tím, chúng không ngừng quay cuồng, khi thì hóa thành tia chớp, khi thì hóa thành cự nhãn, biến đổi thất thường!
Hùng thành như thế có nhiều sinh cơ càng khó có thể hình dung, khoảng cách rất xa, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được khí huyết trong tòa thành nồng đậm đến mức tận cùng.
- Trong nơi này có bao nhiêu người?
Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, ánh mắt của hắn nhìn sang bầu trời tòa thành, trên bầu trời còn có một tòa thành đang lơ lững.
Tòa thành này nhỏ hơn một chút, toàn thân của nó có màu vàng cùng bá ý cuồn cuộn, hoàn toàn không phù hợp với bốn phía, dường như có thể trấn áp cả Man Hoang.
Hư không chung quanh không ngừng sụp xuống, dường như nó không cùng thời không và thiên địa với nơi này, kim quang óng ánh giống như mặt trời thật lớn.
Nó giống như chiến tranh bảo lũycũng là hoàng cung của Khôi Hoàng.
Chung quanh tồn tại tám hòn đảo, trên tám hòn đảo đều có cầu vồng, sương mù lượn lờ như hộ vệ quanh hoàng cung, thủ vệ vô cùng sâm nghiêm!