Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 369: Chương 369: Thật là một tông môn tốt mà! (Hạ)




Bọn họ cảm thấy cái tên Dạ Táng này chẳng những thiên phú tuyệt đỉnh, mà lại có thể chém giết nhiều người như vậy. Chuyện này thật hiếm thấy, rõ ràng chính là do ma tính theo như lời lão tổ nói. Hơn nữa, khi nhớ tới sự độc địa và bá đạo của hắn trong trận tranh đoạt Trúc cơ đan lúc trước, thì bọn họ càng thêm thưởng thức hắn.

Về phần việc Bạch Tiểu Thuần giết người đã vi phạm môn quy thì bọn họ lại không thèm để ý, Huyết Khê Tông là nơi mạnh được yếu thua, trong bọn họ có kẻ nào mà tay không nhiễm đầy máu tươi chứ. Tài nghệ không bằng người, lại cố tình trêu chọc cường giả thì chính là tự tìm chết. Cho nên, đối với tu sĩ tầng chót, nói môn quy không bằng nói đó chính là một loại bảo hộ, còn đối với những cường giả Trúc cơ trở lên, thì chỉ có thể nói là cường giả vi tôn!

Hơn nữa năng lực gây chuyện của Bạch Tiểu Thuần, đã đủ khiến bọn họ động dung. Nên biết rằng, việc làm cho tất cả mọi người ưa thích cùng với chuyện làm cho tất cả mọi người hận thấu xương, độ khó mặc dù không giống nhau, nhưng kết quả lại như nhau.

Bất luận làm được một cái nào trong hai điều đó, đều xem như là thành tựu. Người trước là chính, người sau là ma.

Loại ma tính này, đại biểu cho việc Dạ Táng nếu không chết, thì chờ sau này khi tu vi hắn cường hãn, nhất định là một thế hệ cự phách, hoặc là quét ngang thiên hạ, hoặc là bị thiên hạ quét ngang.

Đại trưởng lão Thiếu Trạch phong, vị tu sĩ có thân thể to con vạm vỡkia, lập tức bay ra, tiến đến cười nói :

- Dạ Táng sư đệ, về với Thiếu Trạch phong của ta đi, với phương pháp Luyện Thể của ngươi mà không đến Thiếu Trạch Phong thì thật là lãng phí đấy!

- Vào Thiếu Trạch phong, ta cho phép ngươi ở khu vực đốt giữa ngón tay. Đến đây đi, nếu ở chỗ đó thì ngươi có thể tu luyện đại thành Luyện Thể mà ngươi trước đây chưa bao giờ đạt tới a!!

Trong mắt đại trưởng lão Thiếu Trạch phong toàn là lửa nóng, không ngừng mà mở miệng nói ra liên tiếp chỗ tốt, Bạch Tiểu Thuần có chút há hốc mồm, trong mắt lộ ra mờ mịt lúc, Thi Phong Đại trưởng lão cũng lập tức hàng lâm.

- Đừng nghe lão ta nói. Dạ Táng, đến Thi Phong của ta,Thi Phong mới là gia viên luôn luôn là nhàcủa ngươi nha. Đến đây đi, Thi Phong của ta có rất nhiều thi thể xinh đẹp, mặc ngươi lựa chọn!

- Dạ Táng sư đệ, bọn hắn nói không có chút thành ý nào. Hãy đến Vô Danh phong của ta, ta cho ngươi tiến vàoHàng ngũ huyết sắc trưởng lão, có đủ đặc quyền ở Vô Danh phong. Sau này, không ai dám trêu chọc đến ngươi nữa!

Chu Nho Vô Danh phong, lớn tiếng mở miệng, vì muốn đoạt được Bạch Tiểu Thuần là tu sĩ Nghịch Huyết Phản Tổ, lão ta cũng liều mạng bỏ ra cái giá lớn.

Bạch Tiểu Thuần bối rối, hiện tại còn không có kịp phản ứng, một màn kịch này đã làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn làm ra đại họa, ở trước mặt mọi người mà giết bảy tám ctên tu sĩ Trúc Cơ tu sĩ, càng là dẫn động huyết khí Trung phong, thậm chí mặc dù hắn không biết người đàn ông trung niên kia, nhưng có thể đoán được người đó nhất định là một vị Thái Thượng Trưởng Lão nào đó, thậm chí có khả năng là là một trong các vị lão tổ.

Kết quả này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn a, nếu hết thảy những sự tình loại này phát sinh ở Linh Khê Tông thì chính là đại họa. Bạch Tiểu Thuần biết rõ môn quy, kết quả chuyện này là bị Chấp Pháp đường phanh thây xé xác, phế bỏ tu vi, giết luôn hồn phách.

Nhưng hôm nay... Tại Huyết Khê tông này, kết quả rõ ràng lại trái ngược.

Lúc mà Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người, bỗng nhiên có một tiếng cười nhõng nhẽo truyền đến từ đằng xa, thân thể mềm mại của Tống Quân Uyển bắn ra mị lực khắp bốn phía, nàng mang theo một làn gió thơm đi tới. Khi nhìn về Bạch Tiểu Thuần, trong mắt nàng lộ ra sự thưởng thức mãnh liệt, tựa như nhặt được của quý vậy. Lúc đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, thì nàng ta lại quay người đưa lưng về phía hắn, rồi dùng ánh mắt mang híp chặt mà quét về phía những người khác.

- Nơi này là Trung phong, mấy người các ngươi tới nơi này đào người của ta sao?

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, ngẫng đầu lên, lập tức thấy được bóng lưng Tống Quân Uyển ở trước mặt. Người phụ nữ này ăn mặc mát mẻ, quần áo tinh mỹ, còn có da thịt tuyết trắng rất hấp dẫn,… Những điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần chỉ cần liếc qua một lần, ánh mắt liền nhìn thẳng, nhịn không được xúc động muốn nghiên cứu cẩn thận một lần.

Khi nhìn rõ ràng cử độngcố ýcủa Tống Quân Uyển, lại nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, thì các đại trưởng lão thuộc ba ngọn núi khác thi nhau thở dài một tiếng. Với thủ đoạn của Tống Quân Uyển, bọn họ cũng đành bất đắc dĩ, chỉ là có chút tiếc nuối mà nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, sau đó quay người rời đi.

Cho đến lúc bọn họ rời đi hết, dáng vẻ tươi cười của Tống Quân Uyển biến mất, hóa thành âm lãnh, ánh mắt đảo qua tu sĩ Trúc Cơ Trung phong đang ở bốn phía kia. Dưới cái nhìn này, những người đó đều nhao nhao run sợ, cúi đầu không dám nói.

Tống Khuyết càng thêm sợ hãi, không dám nhìn nàng, từ nhỏ hắn chỉ sợ có một mình ngườidì nhỏ này thôi...

- Tất cả giải tán đi. Nhớ kỹ, phải dọn dẹp nơi này sạch sẽ một chút!

Sau khi Tống Quân Uyển nhàn nhạt mở miệng, thì bốn mọi người bốn phía mới nhẹ nhàng thở ra. Từng người một cung kính và nhanh chóng rời đi, rất nhanh sau đó, nơi này liền an tĩnh lại.

- Nhìn đã đủ chưa, Dạ Táng đệ đệ?

Lúc này Tống Quân Uyển mới quay người, trên mặt nàng lộ ra ra dáng vẻ cười mà không phải cười. Lúc cúi người, nàng dùng ngón tay như ngọc nâng cằm của Bạch Tiểu Thuần lên.

Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ, vội ho khan một tiếng, nhanh chóng đứng lên và ôm quyền cúi đầu về phía Tống Quân Uyển.

- Bái kiến Tống tỷ tỷ!

- Sau này nên cẩn thận một chút! Sự hỗn loạn ở Huyết Khê tông cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu không loạn như thế thì thực lực tông môn còn mạnh hơn bây giờ nhiều. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm một địch nhân mà chiến, giúp cho tông môn không sụp đổ. Bất quá chỉ cần lão tổ còn sống, thì mọi hỗn loạn đều bị áp xuống hết.

- Vì vậy, cứ an tâm lưu lại Trung phong đi, biểu hiện của ngươi càng mạnh thì càng được tôn trọng.

Tống Quân Uyển cười cười, nụ cười của nàng như là hoa hồng nở rộ, trên người của nàng tỏa ra một vẻ xinh đẹp không nói rõ được.

- Tống tỷ tỷ, vị vừa rồi kia... Là lão tổ à?

Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút mới hỏi.

- Vô Cực Tử lão tổ!

Tống Quân Uyển nhẹ giọng mở miệng, nhìn bộ dạng Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác, che miệng cười cười, hơi thở như lan.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau, hắn thở sâu.

- Nguyên lai lão ta chính là Vô Cực Tử... Là thiên kiêu tuyệt thế vào tám trăm năm trước!

Bạch Tiểu Thuần nhìn chung quanh, dần dần trong lòng xuất hiện sự cảm động, hắn cảm thấy Huyết Khê tông đối xử với hắn thật quá tốt. Còn ở Linh Khê Tông, nếu gây ra đại họa, thì sẽ bị trừng phạt rồi, thế mà ở đây, hắn chẳng những không bị trách phạt mà còn được khích lệ và ban thưởng thêm nữa chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.