Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 467: Chương 467: Thề giết Dạ Táng. (Thượng)




- Từ thời điểm bái nhập vào Linh Khê Tông này, nơi này chính là nhà của ta, sống là người Linh Khê Tông, chết cũng là quỷ Linh Khê Tông!

- Một trận chiến này không cách nào tránh khỏi, cho dù thắng hay bại cũng phải quyết chiến tới cùng!

Mọi người bên cạnh Bạch Tiểu Thuần lúc này đồng loạt mở miệng, trong mắt bắn ra sát ý dữ dội.

Chẳng những bọn họ, vào lúc này mọi người trong cả Linh Khê Tông đều có suy nghĩ như thế, nội tâm sinh ra sát ý đằng đằng, có dằn xuống đáy lòng, có nói ra khỏi miệng, nhưng cho dù như thế nào thì khí thế kinh thiên động địa đã bộc phát, bắt đầu từ trong các ngọn núi sau đó bao phủ cả Linh Khê Tông.

Bạch Tiểu Thuần trở về muộn và không tận mắt nhìn thấy tất cả, nhưng chính tai nghe được chuyện xảy ra trong Linh Khê Tông lúc trước cũng cảm khái không thôi, cả Linh Khê Tông đều đồng lòng dốc sức chiến một trận.

- Nói đến Huyết Khê Tông, Tiểu Thuần ngươi trong khoảng thời gian này ra ngoài rèn luyện, không biết có nghe nói trong Huyết Khê Tông đã xuất hiện thiên kiêu hay không, người này tên là Dạ Táng, hắn vừa tấn chức huyết tử Trung Phong đấy!

Hầu Vân Phi hỏi một câu.

- A?

Bạch Tiểu Thuần đang phát sầu vì hai tông môn đại chiến, nghe Hầu Vân Phi hỏi lời này thì híp mắt lại.

- Lúc này ta và Bắc Hàn Liệt cùng với Quỷ Nha, còn có Thượng Quan Thiên Hữu có ước định với nhau, nếu có thể nhìn thấy Dạ Táng trên chiến trường thì nhất định phải liên thủ lại, chúng ta phải nhanh chóng đánh chết Dạ Táng ngay trước trận, Tiểu Thuần ngươi cũng gia nhập đi.

Sát ý xuất hiện trong mắt Hầu Vân Phi, sau khi đột phá địa mạch Trúc Cơ, khí chất toàn thân Hầu Vân Phi biến hóa không ngờ, hắn đã có thiên địa thuộc về mình, hắn cũng rất trân trọng tình bằng hữu với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, liếm liếm bờ môi, đang muốn mở miệng thì mọi người chúng quanh nghe thấy cái tên Dạ Táng đều bộc phát sát khí, ngay cả Hứa Bảo Tài cũng nghiến răng nghiến lợi.

Nhất là Trương Đại Bàn, ánh mắt của hắn như phun ra lửa, duy chỉ có Hầu Tiểu Muội lại có bộ dáng sợ hãi.

- Tên Dạ Táng này vô cùng hung tàn, giết người vô số, ta có tin tức, người này thích hút máu người, nếu mỗi ngày hắn không hút đủ máu tươi cần thiết sẽ trở nên táo bạo, nghe đồn có quan hệ tới công pháp mà hắn tu luyện.

Một người trong đó hừ lạnh nói ra.

- Thích hút máu người?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mở lớn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hắn cẩn thận nhớ lại thì biết không có chuyện này nha.

- Ta còn nghe nói tính cách của Dạ Táng vặn vẹo, hắn là một kẻ háo sắc, có tiếng xấu rất lớn trong Huyết Khê Tông, lại vô cùng hung tàn nhẫn tâm, tính cách như vậy mới giúp hắn trấn áp tất cả những kẻ phản kháng.

Một thanh niên lập tức góp lời vào.

- Kẻ háo sắc? Tính cách vặn vẹo...

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn càng nghe càng cảm thấy không đúng...

- Những chuyện này còn tính là cái gì, ta được biết Dạ Táng càng có sở thích luyện thi, thật sự làm người ta tức lộn ruột.

Hứa Bảo Tài căm tức nói vào.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm...

- Tuy người này thật sự là thiên kiêu nhưng ban đầu không có tiếng tăm gì, chỉ là phàm đạo Trúc Cơ nhưng có thể lực áp Huyết Mai và đại trưởng lão Trung Phong, càng nghiền áp Tống Khuyết để trở thành huyết tử.

- Nghe nói một lão tổ của Huyết Khê Tông đã thu người này làm nghĩa tử...

- Dạ Táng này có trình độ đan đạo cũng rất ma tính, danh xưng là ôn ma...

Mọi người ngươi một lời ta một câu, lúc này nhắc tới chuyện đan đạo và danh xưng ôn ma, còn có mấy người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động rất lớn.

- Tên... Dạ Táng này thật sự rất xấu xa sao? Đều là nghe đồn a...

Bạch Tiểu Thuần vô ý thức muốn giải thích một chút, nhưng hắn vừa nói xong thì Trương Đại Bàn lại xiết chặc nắm đấm của mình.

- Tiểu Thuần ngươi thật không biết sao, đây là điểm kinh khủng nhất của Dạ Táng, không phải hắn hung tàn mà là phương pháp thôi diễn của kẻ này, hắn không gì không biết, chỉ cần hắn tính toán chuyện gì, thiên hạ trên trời dưới đất đều rõ như lòng bàn tay, còn có chuyện quan hệ tới người nào đó, chỉ cần hắn muốn xác định là ngươi thì người này phải bỏ mạng!

Trương Đại Bàn sợ Bạch Tiểu Thuần khinh địch nên nói thêm.

Người chung quanh gật đầu chấp nâận lời nói này.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn qua Trương Đại Bàn, nhớ tới chính mình lúc trước dùng thân phận Dạ Táng quay trở về...

- Đúng vậy, tên này không thể lưu, đáng chết, Hứa Bảo Tài ta mà có thể có loại thần thông này chết cũng không hối tiếc, theo ta được biết trong tông môn đã phái hơn mười đạo nhân mã đi đánh chết tên Dạ Táng hung tàn này.

- Hơn nữa những người trong danh sách truyền thừa cũng bắn tiếng, lúc chiên tranh sẽ giết huyết tử lập uy, ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng đang tìm cách giết hắn, ta còn nghe chưởng môn từng nói, người giết huyết tử sẽ được trọng thương!

- Cho nên chỉ cần vừa khai chiến, Dạ Táng này chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.

Hứa Bảo Tài cắn răng nói ra.

Vào lúc này mọi người đã tới gần đỉnh núi Chủng Đạo, Bạch Tiểu Thuần nghe xong đổ mồ hôi lạnh, đáy lòng của hắn ủy khuất, hắn cảm giác mình lúc mình hóa thân thành Dạ Táng không có đắc tội nhiều người như vậy mà... Vì sao ai cũng muốn giết mình thế?

Nhất là nghe đám người trong danh sách truyền thừa và Thái Thượng trưởng lão đều đang tìm cách giết hắn, thậm chí chưởng môn sư huynh cũng nói như vậy, nội tâm Bạch Tiểu Thuần vô cùng rung động, vừa muốn mở miệng tỏ thái độ thì trong ngọn núi có tiếng nói uy nghiêm của chưởng môn Trịnh Viễn Đông vang lên.

- Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng tới gặp ta!

- Ah!

Bạch Tiểu Thuần đang khẩn trương, t nhiên nghe Trịnh Viễn Đông bảo mình tới gập thì sợ hãi, sắc mặt đại biến, vô ý thức đưa tay lên sờ mặt của mình, xác định chính mình không có mang mặt nạ lúc này mới tâm thần bất định ra khỏi đám người đi tới đại điện của Trịnh Viễn Đông.

Cẩn thận đi tới bên ngoài đại điện, Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lúc này hắn đi vào trong đại điện thì nhìn thấy Trịnh Viễn Đông đang đứng chờ mình.

Trong đại điện ngọn đèn dầu lờ mờ, cảm giác áp lực ẩn ẩn bao phủ tâm thần hắn, Bạch Tiểu Thuần vốn chột dạ, giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng như thế thì sợ hãi, đôi mắt cẩn thận nhìn Trịnh Viễn Đông.

- Chưởng môn thân sư huynh...

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi thật lớn mật!

Bỗng nhiên Trịnh Viễn Đông quay người lại, ánh mắt như điện, giọng nói của hắn như lôi đình nổ vang, tu vị Trúc Cơ Đại viên mãn bạo phát, trong đó ẩn ẩn có một tia khí tức Kết Đan cảnh .

Nếu bàn về tu vi sinh ra uy áp, Bạch Tiểu Thuần không có cảm giác gì, nhưng hắn đối mặt với Trịnh Viễn Đông và Lý Thanh Hậu vốn sinh ra kính sợ, hiện tại đốii phương vừa quát lớn thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, vô ý thức suy đoán, chẳng lẽ đối phương biết rõ mình chính là Dạ Táng...

- Chưởng môn sư huynh, ta sai...

Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt cầu xin, mặc kệ đối phương có biết thân phận Dạ Táng hay không, bản thân mình cứ thừa nhận trước mới tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.